Tưởng chuyến đi Đà Lạt sẽ giúp t́nh yêu thăng hoa, ai ngờ chỉ sau ba ngày, tôi nhận ra ḿnh cần chia tay – càng sớm càng tốt.
Tôi quen My qua một nhóm bạn chung. Cô ấy gây ấn tượng mạnh với vẻ ngoài thời thượng, luôn rạng rỡ, biết cách ăn nói, tạo thiện cảm với người đối diện. Sau vài buổi cà phê, ăn tối, đi xem phim, tôi cảm thấy cả hai khá hợp nhau. My chia sẻ rằng cô thích mẫu đàn ông có chí tiến thủ, biết chiều chuộng phụ nữ. Tôi nghĩ ḿnh cũng có những điều đó nên chẳng ngần ngại tiến tới.
Sau hai tháng yêu nhau, tôi rủ My đi du lịch Đà Lạt. Trong đầu tôi mường tượng ra một chuyến đi lăng mạn: sáng dậy sớm ngắm sương mù, chiều ngồi uống cà phê bên đồi thông, tối ăn đồ nướng ấm cúng… Nhưng thực tế th́ hoàn toàn ngược lại.
Chúng tôi đến Đà Lạt lúc 9 giờ sáng. Tôi định về khách sạn gửi hành lư rồi đi ăn sáng. Nhưng My vừa ra khỏi sân bay đă hớn hở kéo tôi ra quảng trường Lâm Viên để... chụp h́nh v́ "trời đang đẹp quá". Trong khi tôi lạch bạch kéo vali, cô ấy thay tới ba bộ đồ: từ áo len, sang váy trắng, rồi chuyển sang váy đỏ; mỗi bộ đều yêu cầu tôi chụp hàng chục tấm từ đủ mọi góc.
Tôi đói đến hoa mắt, đành nhắc khéo:
– Em, ḿnh kiếm ǵ ăn nha, anh đói lắm rồi.
My liếc tôi rồi nói:
– Đi du lịch mà không có h́nh th́ đi làm ǵ. Anh cứ đi ăn trước đi, em selfie thêm chút nữa.
Tôi đành ngồi chờ. Gần nửa tiếng sau mới được vào quán, nhưng chưa ăn ngay được. My tiếp tục sắp xếp bát đũa, chỉnh góc chụp món ăn sao cho “xịn” nhất. Đến khi đồ ăn nguội ngắt, cô ấy mới gật đầu cho tôi ăn. Lúc đó tôi chẳng c̣n chút hứng thú nào nữa.
Rồi chuyện tiền bạc bắt đầu khiến tôi suy nghĩ.
Bữa trưa đầu tiên tôi thanh toán – chuyện đó tôi không nghĩ ngợi nhiều. Nhưng rồi từ vé vào vườn hoa, ăn tối, cafe, thậm chí là vé xe đạp đôi – đều một tay tôi trả. My không hề ngỏ ư chia sẻ hay rút ví lấy một đồng. Tôi bắt đầu thấy lấn cấn.
Ảnh minh họa
Đỉnh điểm là một bữa trưa có giá gần 2 triệu, không hiểu sao My lại gọi nhiều đến vậy. Tôi nói nửa đùa nửa thật:
– Ghê ha, ăn vậy th́ lần sau em bao lại anh một bữa đó nha.
My cười cợt:
– Yêu mà c̣n tính toán th́ chia tay cho nhẹ nợ.
Tôi cười trừ nhưng trong ḷng đă bắt đầu khó chịu thật sự.
Tối hôm đó, tôi đề nghị về khách sạn sớm để nghỉ ngơi. My cau có:
– Anh dắt em đi chơi mà suốt ngày đ̣i về khách sạn nằm, chán thấy mồ.
Tôi cố nhịn, nhưng đến sáng ngày thứ ba th́ không thể chịu nổi nữa.
My ngủ dậy muộn, lười ra ngoài ăn sáng, nhờ tôi đi mua đồ ăn về. Tôi lóc cóc đi bộ gần một cây số để mua đúng những món cô ấy thích: bánh ḿ thịt, sữa chua, nước cam. Vậy mà vừa mở túi đồ ra, My nhăn mặt:
– Sao không mua croissant ở tiệm hôm qua? Mấy cái này nh́n thường quá, chụp h́nh không đẹp.
Tôi ḱm nén cảm xúc, chỉ nói:
– Ba ngày đi chơi, em không bỏ ra một đồng nào, giờ anh mua đồ về mà c̣n chê nữa à?
My tṛn mắt nh́n tôi:
– Ǵ kỳ vậy? Anh là bạn trai em, dẫn em đi chơi mà lại bắt em chia tiền?
Tôi không c̣n b́nh tĩnh nổi. Căi nhau là điều không tránh khỏi. Cuối cùng, My đứng phắt dậy, ném túi bánh ḿ xuống đất, tuyên bố chia tay rồi thu dọn hành lư bỏ về. Tôi không níu kéo, chỉ thấy nhẹ ḷng.
Tưởng chuyện đă xong, vậy mà vài tiếng sau, tôi thấy My đăng Facebook bóng gió ám chỉ tôi là người đàn ông keo kiệt, nhỏ nhen.
Tôi không nghĩ ḿnh sai. Tôi sẵn sàng yêu, sẵn sàng chia sẻ, nhưng tôi không thể chấp nhận một mối quan hệ mà sự tôn trọng lẫn nhau hoàn toàn không tồn tại.