
Nỗi đau của một người mẹ khi con cái đă trưởng thành là một nỗi đau rất đặc biệt. Đó không phải là nỗi đau gào thét, khóc lóc trước mặt mọi người. Đó là nỗi đau thầm lặng, sâu sắc, ḱm nén, ẩn giấu trong những lời cầu nguyện hằng ngày, những suy tư lúc đêm khuya, những tiếng thở dài khe khẽ bên bếp, quanh tách trà.
Đó là nỗi đau xuất hiện khi con cái đă lớn, đă bước đi trên con đường riêng, tự đưa ra quyết định, tự mắc sai lầm. Người mẹ muốn chạy theo, muốn nắm lại bàn tay nhỏ bé ngày xưa, muốn bảo vệ con khỏi thế giới, khỏi điều xấu, khỏi nỗi đau, khỏi những lựa chọn sai lầm. Mẹ muốn nói: “Dừng lại! Mẹ biết điều ǵ tốt hơn! Mẹ đă từng trải qua rồi mà!” Nhưng… mẹ không thể. Bởi đó không c̣n là đứa trẻ nhỏ có thể giấu vào ṿng tay mẹ nữa. Đó đă là một người lớn, với con đường riêng, số phận riêng, một trái tim đang học hỏi từ chính những vết thương của ḿnh.
Điều khó nhất — chính là để con sống cuộc đời riêng. Để con vấp ngă rồi tự đứng dậy, phạm sai lầm rồi tự rút kinh nghiệm. Không can thiệp dù ḷng muốn hét lên. Không khuyên bảo dù tim muốn nói thật nhiều. Chỉ đơn giản là đợi. Ở đó. Cầu nguyện. Gửi t́nh yêu bằng những ư nghĩ, hy vọng nó sẽ chạm đến trái tim con. Và tin rằng, rồi mọi chuyện sẽ ổn.
Bởi v́, một người mẹ — ngay cả khi con đă trưởng thành — vẫn giữ lại điều quan trọng nhất: yêu thương. Và cầu nguyện cho con ḿnh mỗi ngày.
VietBF@ sưu tập