Tṛn 25 năm kể từ ngày ra mắt, “In the Mood for Love” (Tâm trạng khi yêu) của Vương Gia Vệ vẫn vẹn nguyên sức quyến rũ, như một tuyệt tác số ng măi trong kư ức điện ảnh châu Á. Bộ phim chạm tới trái tim khán giả bằng câu chuyện t́nh dang dở, ngôn ngữ h́nh ảnh tinh tế và h́nh ảnh đượm buồn do Trương Mạn Ngọc thủ vai.
Chuyện t́nh trong khoảng trống
“In The Mood For Love” dẫn bước khán giả theo những khung cảnh thẫm đẫm chất thơ của Hồng Kông thập niên 60. Bộ phim mở đầu bằng bối cảnh một khu chung cư chật hẹp.
Khi đó, gia đ́nh Châu Mộ Văn (Lương Triều Vỹ) t́nh cờ dọn vào đây cùng lúc với vợ chồng của Tô Lệ Trân (Trương Mạn Ngọc) tại căn hộ sát vách. Hai con người xa lạ bỗng chốc giao thoa ở chỗ đều cùng có cuộc hôn nhân không hạnh phúc khi vợ của Mộ Văn thường xuyên đi sớm về muộn, c̣n chồng của Lệ Trân lại liên tục công tác.
Một ngày, sự thật phũ phàng hé lộ – bạn đời của họ ngoại t́nh với nhau. Từ cú sốc ấy, Mộ Văn và Lệ Trân t́m đến nhau, không phải để trả thù, mà để cùng t́m hiểu nguyên nhân đổ vỡ.Đạo diễn Vương Gia Vệ khắc tả sự cô đơn của nhân vật bằng hành động. Đó là khi Lệ Trân lững thững bước trên con dốc nhỏ để đến quán ḿ quen thuộc hay khi cô tách ḿnh khỏi ván bài mạt chược của những người hàng xóm. Mộ Văn dựa lưng vào tường, rít điếu thuốc, ánh mắt ch́m vào khoảng lặng. Những cảnh quay chậm răi ấy không chỉ phơi bày cô đơn, mà c̣n ghi lại khoảnh khắc những rung động tinh tế bắt đầu nảy nở – một cái chạm tay, một cái ôm chần chừ, hay cuộc tṛ chuyện say sưa về tiểu thuyết kiếm hiệp mà họ cùng chấp bút.
Vẻ đẹp tĩnh tại nhưng không tĩnh lặng
Trương Mạn Ngọc đem đến h́nh ảnh một người phụ nữ đă trải qua nhiều biến cố: kiêu hănh nhưng mong manh, kín đáo nhưng khao khát. Lệ Trân không bùng nổ cảm xúc, mà hiện diện qua từng chi tiết nhỏ – ánh nh́n thoáng qua, cái nghiêng đầu nơi góc phố, bước chân chậm răi xuống cầu thang. Vẻ đẹp của Lệ Trân là sự ḥa trộn giữa kiêu sa và mong manh, giữa phẩm giá và khao khát.Những chiếc sườn xám ôm sát mà cô mặc trong hầu hết các cảnh vừa tôn dáng h́nh mềm mại, vừa như một lớp “vỏ bọc” bảo vệ nội tâm. Họa tiết và màu sắc của từng bộ váy thay đổi theo diễn biến cảm xúc – một chi tiết thị giác tinh tế mà chỉ khi xem kỹ mới cảm nhận trọn vẹn.
Sâu thằm trong từng nét diễn xuất của Trương Mạn Ngọc là sự ḱm nén: Từ ánh mắt không dám nh́n thẳng nhưng chứa đầy sóng ngầm đến những cử chỉ nhỏ như xoay nhẹ cổ tay khi rót trà hay dừng lại ở bậc cầu thang, đều mang sức nặng cảm xúc. Cô khắc họa một “người phụ nữ Đông Á” điển h́nh, sâu sắc, kín đáo, luôn giữ phẩm giá ngay cả khi trái tim đă rung động.
Ánh sáng và màu sắc kể chuyện
Dưới bàn tay của Christopher Doyle và Mark Lee Ping-Bin, h́nh ảnh Trương Mạn Ngọc trong phim được “điêu khắc” bằng ánh sáng vàng ấm, thường chỉ chiếu nửa gương mặt – nửa sáng là hy vọng, nửa tối là nỗi buồn. Không gian trong phim luôn hẹp và kín, khiến khán giả có cảm giác đang lén nh́n vào một bí mật.
Bảng màu của phim gần như tĩnh tại: vàng nâu hoài niệm, đỏ sẫm cháy bỏng, xanh thẫm lạnh lẽo. Màu áo sườn xám của Trương Mạn Ngọc dịch chuyển dần từ tươi sáng sang trầm tối, phản ánh diễn biến tâm trạng – một thủ pháp thị giác tinh vi.
Máy quay chậm răi, trượt ngang hoặc đứng yên để nhân vật đi qua, tạo nhịp điệu của sự chờ đợi. Trong nhiều cảnh, máy quay bị che khuất bởi khung cửa hoặc vách tường – ẩn dụ cho rào cản vô h́nh giữa hai nhân vật.
Biểu tượng của nỗi buồn sang trọng
Vương Gia Vệ không xây dựng Trương Mạn Ngọc trong phim như một người phụ nữ yếu đuối. Trái lại, cô vừa biết đau khổ vừa giữ vững phẩm giá. Ngay cả khi gần gũi ông Chu, ranh giới của họ vẫn rơ ràng. Chính sự không bước qua giới hạn này làm nhân vật trở nên cao quư và ám ảnh. Trương Mạn Ngọc đem vào vai diễn một vẻ “buồn sang” – thứ cảm xúc khiến người ta vừa muốn chạm đến, vừa không dám phá vỡ.
Vẻ đẹp không phai theo thời gian
“In the Mood for Love” không cần những cao trào kịch tính hay kỹ xảo hiện đại. Nó sống măi nhờ chất thơ điện ảnh, từ ánh sáng, màu sắc, nhịp quay, đến diễn xuất tinh tế của Trương Mạn Ngọc.
Có lẽ sức sống lâu bền của bộ phim nằm ở chỗ nó không chỉ kể một câu chuyện t́nh, mà c̣n để lại cho người xem một cảm giác của những ǵ chưa kịp xảy ra, của một cái chạm dở dang, của lời yêu bị nuốt lại giữa cổ họng. H́nh ảnh Lệ Trân bước chậm giữa hành lang hẹp, tà sườn xám khẽ lay động, ánh mắt lạc giữa nửa sáng nửa tối… đă trở thành kư ức điện ảnh chung của cả một thế hệ, là biểu tượng của “nỗi buồn đẹp” – thứ cảm xúc vừa gần gũi, vừa xa xôi, khiến người xem nhớ măi.
|