Chúng tôi quen nhau hơn một năm qua mai mối. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định trong ngành y. Gia đ́nh hai bên đều ưng thuận, tôi cũng nghĩ ḿnh may mắn khi gặp được người đàn ông trưởng thành, nghiêm túc. Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Bạn bè chúc tụng, hai họ rộn ràng. Tôi háo hức chờ đêm đầu tiên của đời vợ chồng.
Người ta nói hôn nhân là dấu mốc ngọt ngào, là khởi đầu của một chặng đường mới. Nhưng với tôi, đêm tân hôn lại trở thành kư ức ám ảnh nhất đời. Đến giờ nhắc lại, tôi vẫn rùng ḿnh.
Chúng tôi quen nhau hơn một năm qua mai mối. Anh hiền lành, tử tế, có công việc ổn định trong ngành y. Gia đ́nh hai bên đều ưng thuận, tôi cũng nghĩ ḿnh may mắn khi gặp được người đàn ông trưởng thành, nghiêm túc. Suốt thời gian yêu nhau, anh rất chừng mực. Chưa bao giờ anh vượt quá giới hạn, chỉ nắm tay, ôm nhẹ, đôi khi hôn vội. Tôi từng nghĩ, anh tôn trọng ḿnh nên mới thế.
Đám cưới diễn ra suôn sẻ. Bạn bè chúc tụng, hai họ rộn ràng. Tôi háo hức chờ đêm đầu tiên của đời vợ chồng. Vậy mà ngay khi cánh cửa pḥng tân hôn khép lại, mọi thứ rẽ sang hướng không thể ngờ.
Anh ngồi xuống giường, mở chiếc túi y tế nhỏ vẫn mang theo. Tôi hơi bất ngờ nhưng không nghĩ ǵ nhiều. Cho đến khi anh rút ra… một hộp găng tay y tế, thản nhiên đeo vào. Tôi ngỡ ngàng nh́n, hỏi đùa: "Anh làm ǵ vậy, định phẫu thuật em à?".
Anh không cười. Gương mặt nghiêm túc đến mức lạnh lùng. Anh bảo: “Anh không thể chạm vào em bằng tay trần. Anh sợ vi khuẩn, sợ nhiễm bệnh”.
Tôi sững người. Cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh giữa ngày đông. Tôi cố gắng trấn tĩnh, hỏi anh có vấn đề ǵ không. Anh chỉ lắc đầu, nói đó là “thói quen nghề nghiệp”, là “cách để đảm bảo an toàn”. Nhưng tôi biết, đó không phải chuyện b́nh thường.
Đêm ấy, tôi vừa tủi thân vừa hoang mang. Tất cả mong chờ, lăng mạn của một cô dâu mới cưới biến mất. Thay vào đó là nỗi nghi ngờ, sợ hăi. Tôi không c̣n thấy ḿnh là vợ, mà giống như… bệnh nhân trên bàn khám của chồng.
Những ngày sau đó, mọi chuyện càng rơ ràng. Anh luôn giữ khoảng cách, tránh đụng chạm thân mật. Thậm chí, chỉ cần tôi cầm ly nước của anh, anh cũng thay ngay cái khác. Lúc ấy, tôi hiểu đây không c̣n là thói quen, mà là một nỗi ám ảnh.
Tôi đem chuyện kể với mẹ chồng. Bà thở dài, bảo anh từng bị rối loạn ám ảnh sạch sẽ (OCD) từ nhỏ, nhưng gia đ́nh giấu v́ sợ tôi từ chối hôn nhân. Bà tin rằng cưới vợ rồi, có gia đ́nh rồi, anh sẽ dần thay đổi. Nhưng mọi thứ đâu dễ như thế.
Tôi đứng giữa hai ngả đường: Một bên là t́nh cảm tôi dành cho anh – người chồng có trách nhiệm, hiền lành, chưa từng làm điều ǵ sai trái. Một bên là nỗi sợ hăi, hụt hẫng khi hôn nhân thiếu đi sự gắn kết thân mật tối thiểu.
Nhiều đêm tôi nằm khóc, tự hỏi: “Ḿnh có thể chấp nhận một cuộc hôn nhân không chạm vào nhau? Ḿnh có đủ kiên nhẫn cùng anh vượt qua bệnh lư này?”.
Đến giờ, tôi vẫn chưa có câu trả lời. Nhưng có một điều chắc chắn: Đêm tân hôn ấy đă thay đổi tất cả. Nó biến tôi từ một cô gái mơ mộng thành người phụ nữ phải đối diện với thực tế nghiệt ngă: hôn nhân không chỉ là t́nh yêu, mà c̣n là những bí mật, những khiếm khuyết không ai nói ra cho đến khi đă quá muộn. Tôi nên làm ǵ đây?