Garden Grove, CA) – Tối 29/8, nhà hàng Mon Cheri biến thành… “sân vận động trống” với gần 300 quan khách: linh mục, dân cử, đại diện các cơ quan địa phương, phụ huynh và thân hữu. Đèn lên, pháo giấy nở rộ, tiếng trống dội như sét tháng Tám—ai lỡ đang buồn ngủ cũng tự giác… yêu văn hóa Việt ngay lập tức.
Đoàn Văn Hóa Thiên Ân (Thiên Ân Performing Arts), c̣n gọi thân mật là Đoàn Trống Thiên Ân, khởi đầu cách đây 20 năm từ một sinh hoạt gia đ́nh – bạn bè, dưới sự dẫn dắt của thầy Khang Bảo và cô Mai-Khanh Công-Huyền (nay đều dạy ở trường trung học Westminster) cùng các anh chị thiện nguyện.
Từ vài cái trống “hàng xóm cho mượn” đến dàn trống nh́n thôi đă muốn… xin nút bịt tai dự pḥng; từ sân nhà đến sân khấu cộng đồng khắp Little Saigon – hành tŕnh ấy đúng chất “gơ đâu cũng thành kỷ niệm”.
Hai thập niên qua, Thiên Ân đóng đinh trong mọi mùa lễ hội: trống khai hội, múa lân rộn ràng, những màn tŕnh diễn của các bạn trẻ lúc nào cũng chất đầy năng lượng. Đoàn c̣n nổi tiếng là “ḷ luyện bắp tay số 1 Little Saigon”: tập vài tháng là bồng trống nhẹ như bồng… giấc mơ Việt. Nhiều em lớn lên trong đoàn, quay lại d́u dắt đàn em – nh́n mà thấy nguyên một dây truyền “giữ lửa văn hóa” chạy êm như trống ấm ḷng ngày Tết.
Tối kỷ niệm có phần vinh danh, trong đó Dân biểu Trí Tạ tham dự với hai “vai phụ” đáng yêu: phụ huynh (cô con gái út của ông đă sinh hoạt cùng Thiên Ân hai năm) và nhà bảo trợ của chương tŕnh. Nói ngắn gọn: đi dự với danh nghĩa “ba của diễn viên”, về lại bị… khán pḥng gọi là “bầu show dễ thương”. Trong phát biểu, ông cảm ơn Thiên Ân đă mở sân chơi lành mạnh cho thế hệ sinh ra & lớn lên tại Mỹ, vừa gắn kết cộng đồng, vừa ǵn giữ bản sắc, vừa tiếp tục nhắc nhau về hai chữ Tự Do cho Việt Nam. Khán giả vỗ tay nhiệt liệt đến mức mấy cái trống nh́n nhau… xin nghỉ giải lao 30 giây.
Đêm diễn th́ khỏi nói: trống thiếu nhi đánh đều tay như metronome, trống thiếu niên đánh khí thế như tuyển thủ quốc gia; múa lân nhảy một cái là pháo giấy tung bay, bầu trời bỗng hóa… mây kẹo bông. Cờ vàng, cờ Mỹ cùng tung bay cạnh những lá cờ đen-vàng đặc trưng của Thiên Ân—màu sắc ḥa vào tiếng trống nghe như tim đập chung một nhịp.

Vài khoảnh khắc “cười té ghế” có thật:
* Pháo giấy rơi nhiều đến nỗi xe nào đậu ngoài băi cũng được “tặng” sẵn hoa trang trí… khỏi rửa cũng sạch bụi vui.
* Màn trống cao trào, đèn led rung nhẹ; wifi của nhà hàng tự giác hạ tông cho nhường… băng thông cảm xúc.
* Các em quấn quốc kỳ làm khăn choàng: vừa trang nghiêm, vừa fashion—nếu có sàn catwalk là trống chuyển thể thành thời trang đường phố ngay.
* Một bé nhỏ xíu bước ra sân khấu đọc lời chúc: cả hội trường im phăng phắc 5 giây rồi “ồ” lên—rơ ràng Thiên Ân có hẳn bộ phận đào tạo MC tương lai.
Hai mươi năm là cột mốc đẹp: đủ dài để tạo truyền thống, đủ tươi để luôn thấy ḿnh bắt đầu. Chúc mừng Đoàn Văn Hóa Thiên Ân – nơi tiếng trống gọi tụ về, tiếng lân gọi nụ cười, và tiếng ḷng gọi tên quê hương. Hẹn 10 năm nữa mừng tuổi 30: trống vẫn vang, lân vẫn nhún, các “cựu binh” bây giờ sẽ dắt theo con ḿnh lên sân khấu—để cộng đồng vẫn c̣n câu chuyện “gơ là thấy Tết, nh́n là thấy tự hào”.