Nhớ 'một câu nhịn chín câu lành', người Việt sẽ không hung dữ
Hơn nhau không phải ở nắm đấm mà là ở khả năng học tập, làm việc, chia sẻ, thương yêu, tử tế với mình, với người trong mối quan hệ với cuộc sống xung quanh!
Hạ cẳng tay, thượng cẳng chân sau khi va chạm giao thông - Ảnh do bạn đọc cung cấp
Cách đây mấy bữa, trên đường đi làm về, tôi thấy một đám đông ở Hàng Xanh (Q.Bình Thạnh, TP.HCM), nghĩ là có kẹt xe. Tới gần mới phát hiện là vừa có vụ va quẹt và hai tài xế đang cãi nhau, người đi đường ngang qua ai cũng lắc đầu.
Chuyện va quẹt trên phố đông như Sài Gòn giờ tan tầm là chuyện cơm bữa, nếu cảm thông và chia sẻ được thì có lẽ người ta sẽ nhẹ nhàng cho qua, tôi nghĩ vậy!
Môi trường nhiều mầm mống bạo lực
Thường người ta sẽ nổi nóng khi gặp một chuyện bất như ý nào đó, như vừa bị sếp la, ra cổng cơ quan bảo vệ đùa một câu, liền sân si. Nỗi buồn, sự bực bội là thứ năng lượng chi phối hành xử khiến người ta không thể kiềm chế được cơn tức dâng lên, lây sang người khác.
Vì vậy, có người dễ nổi nóng đã cảnh báo: "Thấy tôi ‘khó ở’ là tránh xa xa giùm, không ăn mắng ráng chịu". Theo đó, người nóng lâu ngày họ cũng biết tính khí của mình nên có "chống chỉ định" chuyện nói đùa, tiếp xúc lúc họ đang không vui, căng thẳng. Thực ra, khi quá mệt mỏi, phiền muộn trong lòng, ta không còn giữ được mình.
Có người bạn của tôi bình thường hiền queo, ai nói gì cũng cười. Bỗng một ngày, tôi hỏi "sao buồn dữ rứa?" lại bị bạn nạt cho một câu nghe chưng hửng. Trời, bạn mình đây sao? Mới đầu tôi phản ứng vậy, nhưng chợt dừng lại vì nhớ ra, đây không phải là bản chất của bạn. Có thể bạn đang có một nỗi niềm, áp lực từ cuộc sống, gia đình, tình yêu hoặc bản thân đang trải qua bệnh tật, sự cố…
Ai cũng có lúc nóng giận, nếu mình hiểu thì sẽ không khiến ngọn lửa trong họ cháy phừng. Tôi im lặng và không bỏ mặc, cuối cùng cũng nghe được thổ lộ từ bạn. Bạn bị nhiều áp lực trong công việc: sếp chèn ép, đồng nghiệp tìm cách chơi khăm, lương không cao, phải chật vật trang trải cuộc sống…
Tất nhiên, nhiều người khó khăn hơn nhưng họ không nổi nóng. Đó là tính cách và sức chịu đựng của từng người. Sự nóng tính là một thói quen được huấn tập hằng ngày theo nguyên lý:
"Thói quen tạo nên tính cách, tính cách tạo nên số phận".
Vì thế, các chuyên gia tâm lý khi chia sẻ với tôi về thói vũ phu của chồng vẫn thường lưu ý, có thể anh ấy từng bị bạo hành lúc nhỏ, từng sống gần những gia đình lớn tiếng, ồn ào đánh cãi nhau như cơm bữa.
Sự tác động của cuộc sống xung quanh lên tính cách con người theo hướng đó được ông bà xưa đúc kết rằng "gần mực thì đen". Cái đen đó cần có thời gian thanh lọc để dần trắng, nhưng nếu vẫn tiếp tục nuôi dưỡng trong môi trường đen hơn thì sẽ đen đậm hơn.
Ngày nay các văn hóa phẩm mang tính bạo lực vẫn đầy rẫy trên mạng và tồn tại trong cuộc sống, giải trí của nhiều người: từ game online đến phim ảnh. Thường ngày tiếp xúc với sự đánh đấm, máu me trong các "thức ăn tinh thần" đó khiến não quen với những "mùi vị" của bạo lực, từ đó hành xử theo.
Những kẻ "giang hồ mạng" được ngưỡng mộ và thu tiền trăm triệu cũng chính là một "hình tượng" khiến người ta thay đổi suy nghĩ: cần gì học hành, tử tế, chỉ cần có "số má" là có thể lên đời.
Môi trường bên ngoài đã vậy, trong nhà trường, gia đình cũng đầy mầm mống bạo lực, tránh sao người trẻ không hoang mang và hành xử theo cách tương tự. Đây mới là điều đáng lo, và người lớn muốn thay đổi không khí bạo lực lan tràn thì chính bản thân phải nỗ lực để ứng xử nhẹ nhàng với nhau trước.
Nhẫn để yêu thương
Không thể có kết cục tốt với những người nóng nảy. Nhân vật Trương Phi trong Tam Quốc Chí là hình mẫu của nóng tính dẫn đến hư sự và mang họa sát thân. Ai cũng nóng nảy trong hành xử thì chiến tranh sẽ nổ ra, thương vong là tất yếu.
Một câu nói đùa cũng thành chuyện lớn vì con người ta quá nóng, quá hung dữ; đi nhậu lo hát karaoke cũng bị đánh chết thì… ôi thôi, cuộc sống quá kinh khủng. Pháp luật cần nghiêm minh để trừng trị việc vô cớ đánh, giết người nhưng đó là xử lý phần ngọn, còn cái gốc vẫn là giáo dục.
Làm sao để con người có thể chậm lại để phân tích kỹ hơn từng câu nói, từng biểu hiện của người khác, trong đó có thân nhân, bạn bè mình để không chụp mũ rồi hành xử như người điên, người say?
Sống thiền hay bình tĩnh sống, sống chậm, sống có chánh niệm… là những cách sống theo tinh thần "nhẫn để yêu thương". Đầu tiên là thương mình. Một người chỉ được người khác tin tưởng, nể trọng và giao việc khi có sự chín chắn, điềm tĩnh trong xử lý. Như vậy, người sống có lý trí, điềm tĩnh chính là cách sống lợi lạc tự thân.
Còn cái lợi cho người xung quanh, nhất là người thân - thương thì cũng dễ dàng để thấy. Con cái sẽ học được nhiều điều hay ho từ bố mẹ có cách sống nhẹ nhàng, tình cảm. Đó mới là gia tài quý giá để lại cho con.
Hành xử nóng tính dẫn tới hư việc, hại người thì vòng lao lý chờ mình là chắc chắn. Một khi đã gây ra sự cố mới hối thì đâu còn kịp. Nhiều người bình luận thiếu niên 16 tuổi rút dao đâm chết người nhắc mình chuyện chạy xe chính là "anh hùng rơm", chứng tỏ với bạn gái nhưng rồi được gì sau lần ra tay đó? Tù tội và có thể mất luôn bạn gái.
Ai đợi và ai chấp nhận một người giết người làm người yêu, người chồng, người cha tương lai?
Thực ra, sân si - ai cũng có. Cái chính là cách quản lý năng lương tiêu cực đó để những năng lượng tích cực phát triển. Để làm được điều đó, phải xây dựng lối sống nhân văn từ chính mỗi gia đình, người lớn dạy trẻ nhẫn nhịn để an lành như ông bà mình nhắc "một câu nhịn chín câu lành".
NHỮNG ĐIỀU MẮT THẤY TAI NGHE CHƯA PHẢI LÀ SỰ THẬT,
NẾU KHÔNG RÕ "NỘI TÌNH"
Khi mới nhìn thấy cảnh người vợ lôi xềnh xệch chồng liệt toàn thân vào viên khám bệnh, hẳn nhiều người đều cho rằng tại sao người phụ nữ này lại nhẫn tâm đến như vậy. Thế nhưng khi biết được lý do, không ít người đã phải khóc theo.
UserPostedImage
Hết cách, bà Sree Vani buộc phải kéo lê chồng mình lên con dốc.
hấy cảnh thương tâm, những người xung quanh đã can thiệp…
Sự việc diễn ra tại bệnh viện công Guntakal ở Anantapur, Pradesh, Ấn Độ. Ông Srinivasa Chary được vợ đưa tới bệnh viện với các triệu chứng của người bị viêm dạ dày.
Nhưng vì tay chân tàn tật, toàn thân cứng đơ và không thể di chuyển như người bình thường. Do đó, vợ ông là bà Sree Vani đã hỏi mượn bệnh viện một chiếc cáng hoặc một chiếc xe đẩy để có thể đưa chồng lên con dốc vào phòng ở trên tầng.
Thế nhưng, mặc cho bà Sree Vani đã nài nỉ, các nhân viên của bệnh viện vẫn từ chối lạnh lùng. “Tôi đã van xin họ chỉ cần cho tôi mượn một chiếc cáng. Tôi sẽ tự mình đẩy chồng lên chứ không yêu cầu ai giúp đỡ nhưng họ đã từ chối thẳng thừng”, bà Vani nói.
Đứng trước tính huống tiến thoái lưỡng nan, chờ đợi cả tiếng đồng hồ mà không thấy nhân viên y tế nào cho bà mượn cáng hay giúp đỡ. Chẳng còn cách nào khác, bà Sree Vani buộc phải kéo lê chồng mình lên con dốc trước sự chứng kiến của nhiều người, với sự đau đớn vô vàn.
Dù biết chồng đang mang bệnh, thân thể rất khó chịu vì bệnh tật. Thế nhưng, nếu cứ đứng đây chờ thì biết tới khi nào ông mới được khám bệnh và chữa trị. Chắc hẳn lúc kéo chồng đi, trong tâm của Sree Vani cũng đau khổ không kém gì những đau đớn mà chồng bà đang chịu đựng.
Đoạn video vợ kéo lê chồng lên con dốc vào bệnh viện này đã lan truyền một cách chóng mặt sau khi được đang tải lên các trang mạng xã hội. Trước sự phẫn nộ của không ít cư dân mạng, một cán bộ bệnh viện, ông Mallikharjun cho biết ông sẽ đích thân tìm hiểu và điều tra vụ việc này để có những hình thức xử lý thích đáng.
Trong cuộc sống, có những chuyện không hoàn toàn là chính xác với những gì chúng ta nhìn thấy. Do vậy, đừng vội kết luận một sự việc gì khi chúng ta chưa hiểu rõ hay tìm hiểu thật kỹ càng về nó. Cũng như câu chuyện vợ đưa chồng đi khám bệnh ở trên. Cứ tưởng rằng bà Sree Vani là một người đàn bà tàn nhẫn, nhưng sự thật lại khiến ta phải rúng động.
TỶ PHÚ MẮC BỆNH NẶNG, KHI SẮP LÌA ĐỜI MỚI HIỂU RA 3 ĐIỀU "Nghỉ Ngơi, Cho Đi (Phóng Sanh), Buông Xả"
Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.
Vì lo sợ sẽ không sống được bao lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo.”
Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày.” Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.
Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày.” Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi mua tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi nỗi xúc động.
Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát.” Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa.
Thì ra con người ta chỉ cần học được 3 điều trên thì sẽ vui vẻ hạnh phúc:
Thứ nhất: Nghỉ ngơi
Thứ hai: Cho đi
Thứ ba: Buông xuống
Tham lam là một liều thuốc độc, và dục vọng là con dao hai lưỡi; có một cuộc sống ổn định rồi vẫn muốn theo đuổi sự thoải mái; có cuộc sống thoải mái rồi lại muốn hưởng thụ những vật chất xa hoa… Nếu dục vọng không có điểm dừng thì con người vĩnh viễn không bao giờ cảm thấy đủ, không bao giờ cảm thấy thỏa mãn, và cũng không bao giờ tìm kiếm được niềm vui. Hãy trân trọng những gì bạn đang có, bạn sẽ thấy rằng bản thân mình là người giàu có nhất trên cõi đời này.
Thiếu Kỳ
Quote:
Phải chăng đúng như lời Bổn Sư Thích Ca dạy các hàng đệ tử là "Tri túc thường an lạc" ("Biết đủ thì luôn an vui") ???!!! Phải rèn luyện tâm mình diệt trừ cho được 3 độc: "Tham-Sân-Si" .
NGƯỠNG MỘ NGƯỜI KHÁC CHI BẰNG TỰ MÌNH SỐNG TỐT HƠN
Người ta sở dĩ không vui vẻ hạnh phúc là bởi vì họ cứ muốn làm người khác mà không muốn làm chính mình.
Có một câu chuyện ngụ ngôn thế này: Heo nói rằng giả như cho tôi sống thêm một đời nữa, tôi ước được làm một con bò, công việc tuy có vất vả một chút, nhưng danh tiếng tốt lại được con người yêu mến. Bò thì nói giả như cho tôi được sống thêm một cuộc đời nữa, tôi ước làm một chú heo, ăn no rồi ngủ, ngủ đủ lại ăn, không mất sức, không chảy mồ hôi, cuộc sống sướng như tiên. Chim ưng nói giá như cho tôi sống lại một lần nữa, tôi sẽ làm một con gà, khát có nước, đói có gạo, ở có chuồng, lại còn có người bảo vệ. Gà nói giá như cho tôi sống lại thêm một lần nữa, tôi phải làm một con chim ưng, có thể bay lượn trên trời xanh, vân du tứ hải, tùy thích muốn làm gì làm nấy.
Điều ước của các con vật trong câu chuyện ngụ ngôn kia cũng chính là những gì mà chúng ta vẫn thường làm: Rất ít người mong được làm chính mình, thay vào đó họ cứ đi ngưỡng mộ những thứ của người khác, ngưỡng mộ công việc của người khác, ngưỡng mộ con cái ưu tú của người khác, ngưỡng mộ chiếc xe mới của người khác. Hôm nay trông thấy Trương Tam mua một ngôi nhà mới, liền sinh oán giận chồng mình bất tài. Ngày mai thấy gia đình Lý Tứ hạnh phúc, liền cảm thấy bản thân mình đã gặp phải người chẳng ra gì. Chúng ta dường như quên mất rằng bản thân chúng ta có khi cũng là đối tượng mà người khác đang ngưỡng mộ.
Người khác có thể ngưỡng mộ bạn là người tài hoa, ngưỡng mộ cuộc sống thanh nhàn của bạn, hoặc con cái ngoan hiền của bạn, chỉ là bạn không biết mà thôi. Trái lại, bạn cũng không biết người mà bạn hâm mộ có thể đang phải chịu đựng nhiều áp lực, ăn không ngon ngủ không yên, hoặc đang có những đau buồn mà họ không thể thổ lộ.
AI THỰC SỰ CÓ THỂ NHÌN THẤY PHÍA SAU ÁNH HÀO QUANG CỦA NGƯỜI KHÁC?
Vài ngày trước, một người bạn học cũ gọi điện cho tôi và kể về một người bạn khác gặp cơ duyên tốt: Nào là người bạn đó sau khi tốt nghiệp đại học, được kết hôn với mối tình đầu, từ trước hay sau kết hôn đều là người khiến mọi người hâm mộ; nào là chồng bạn ấy không những có sự nghiệp thành công, còn biết quan tâm, lại giúp vợ làm việc nhà, hơn nữa còn vui đùa với con… Nào ngờ, sau khi kết hôn được 20 năm, người chồng đó lại còn có con riêng nữa, giờ đây họ đang làm thủ tục ly hôn… Thật là không thể ngờ rằng câu chuyện lại kết thúc như thế!
Chúng ta từ bên ngoài nhìn người khác, bởi vì chỉ có thể thấy được bề ngoài nên xem ra cứ tưởng rằng người khác là tốt hơn mình. Và người khác cũng chỉ thấy bề ngoài của bạn, họ không biết nội tâm bạn có gì, vì thế đôi khi bạn chỉ là gượng cười cho vui thì họ cũng không hề hay biết.
Trước đây, tôi thường ngưỡng mộ các đồng nghiệp thường xuyên đi nước ngoài công tác, tưởng tượng họ không cần dùng tiền túi mà vẫn có thể đi đây đi đó. Sau này đến lượt chính bản thân mình trải nghiệm, tôi mới vỡ lẽ rằng sự tình cũng không hẳn là thế: ngồi máy bay đường dài không những ăn chẳng ngon, ngủ chẳng được, miệng đắng, lưỡi khô rát, còn đau lưng mỏi gối nữa, ngần đó đã đủ mệt rồi, vậy mà khi về lại phải viết báo cáo báo cầy nữa, thật vô cùng mệt mỏi.
Cho nên, đừng chỉ nhìn bên ngoài của sự việc; con người có vẻ như ai cũng đều muốn giữ thể diện, thậm chí chỉ muốn khoe cái tốt của mình còn xấu xa thì đậy điệm lại… vì thế, hỏi mấy ai thực sự nhìn thấy những sự cố gì đang xảy ra ở đằng sau ánh hào quang của người khác?!
HỌ CÓ PHIỀN NÃO CỦA HỌ, BẠN CÓ HẠNH PHÚC CỦA MÌNH
Hạnh phúc giống như con người uống nước, ấm hay lạnh chỉ tự mình biết. Bạn không phải là tôi, sao thấu hiểu được chặng đường tôi đã qua, trong tôi là niềm vui hay nỗi khổ?
Bạn thấy kết quả học tập tốt của bạn bè mà khởi tâm ngưỡng mộ, nhưng bạn có biết họ mỗi ngày đều cần tận lực đầu óc, ra sức suy nghĩ, ngày đêm dùi mài như thế nào? Bạn ngưỡng mộ một ngôi sao hay minh tinh màn bạc có thân hình yêu kiều nào đó, nhưng bạn có biết cô ấy luôn tính toán chi ly đến từng xen ty mét, ăn kiêng giữ dáng, có khi mỗi ngày chỉ ăn có một bữa không?
Bạn ngưỡng mộ một người nào đó đạt được nhiều thứ, nhưng có biết đâu rằng có thể họ đang phải đảm nhận nhiều trách nhiệm và nguy cơ, nguy hiểm gấp bội so với một người bình thường?
Bạn ngưỡng mộ người nào đó có thể đi đây đi đó, đi khắp các nơi mà không bị gò bó câu thúc hay ràng buộc gì cả. Nhưng điều đó cho thấy mặt trái của vấn đề là người ấy cũng phải lo lắng cho sự nghiệp không cố định của họ, hoặc túi tiền cũng sẽ bị vơi mỏng đi bởi vì chi phí đi lại, phải vậy không?
Mỗi một chuyện trên đây đều giống hai mặt của đồng xu, hay hai mặt của tấm huy chương thôi, nó có mặt phải và mặt trái. Khi chúng ta ngưỡng mộ người khác, cũng là khi chúng ta không nhìn thấy những nỗi đau và phiền muộn trong lòng của họ mà họ không hề để lộ cho người khác biết.
Cuộc sống không có ai là hoàn hảo, cho nên không cần phải ngưỡng mộ người khác. Chỉ cần hiểu rằng, người ta có mối phiền muộn của người ta còn bạn có hạnh phúc của bạn. Hạnh phúc của người khác không liên quan đến hạnh phúc của bạn. Nếu như bạn biết bản thân mình cần gì thì bạn sẽ không cần ngưỡng mộ hạnh phúc của người khác; nếu như bạn không biết bản thân mình cần gì, thì cho dù bạn đã đạt được hạnh phúc, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.
Bạn thử nghĩ xem, nếu như Trương Tam chỉ ngưỡng mộ sự nghiệp của Lý Tứ, còn Lý Tứ chỉ ngưỡng ngộ gia đình của Trương Tam, vậy thì làm sao có thể hạnh phúc, vui vẻ được?
LÀM SAO ĐỂ VƯỢT QUA SỰ ĐỐ KỴ VÀ NGƯỠNG MỘ?
Thứ nhất, hãy biến những điều mình đang ngưỡng mộ thành hình mẫu để khích lệ chính mình. Đối với những người ưu tú, hãy thưởng thức họ theo cách cải biến sửa đổi thái độ, tâm thái của bản thân mình. Có người tốt hơn mình thì khen ngợi tán thưởng họ, khẳng định họ, bạn không cần phải thi thố so đo với người đó, nhưng ít nhất giữa bạn cùng họ có mối quan hệ tốt, thì có thể học hỏi được từ họ, không phải vậy sao?
Thứ hai, hãy thử hỏi người ta rằng: “Bạn hạnh phúc không?” Trong thế giới này chẳng có gì là thập toàn vẹn mỹ, một vài người mà chúng ta gọi là ngưỡng mộ kia, họ đồng thời cũng đang chịu đựng những thứ không như ý, đúng như cái gọi là mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nhà nào mà chẳng có cái khó riêng của mình cần phải vượt qua, phải trải nghiệm.
Thứ ba, hãy tự hỏi mình: “Tại sao lại ghen tức, đố kỵ họ?” Vô luận không cần biết bạn đang đố kỵ ai, chỉ thấy rằng bạn không bằng người ta, không được như người ta, thế thì cứ nuôi tâm đố kỵ để làm gì?
Cuối cùng, hãy tự hỏi mình: “Vì sao ta ngưỡng mộ họ?” Người với người luôn là đang ngưỡng mộ lẫn nhau. Cái giá của ngưỡng mộ người khác, thường chính là bỏ quên, đánh mất đi chính mình. Tại sao không để chính mình trở thành đối tượng ngưỡng mộ của người khác?
Vậy nên, ngưỡng mộ người khác chi bằng cứ tự hoàn thiện bản thân mình.
Trích từ “Tầm nhìn quyết định thế giới của bạn” – Nhà Xuất bản Cao Quý
Tác giả: Hà Quyền Phong
19 CÂU NÓI TRUYỀN CẢM HỨNG THAY ĐỔI MÃI MÃI CÁCH NHÌN CỦA BẠN VỀ CUỘC SỐNG
Những câu châm ngôn, ngạn ngữ của cổ nhân luôn ẩn chứa một trí tuệ thâm sâu và kiến thức uyên bác. Với nhiều người, nó chính là hành trang quý giá để bước đi trên những chặng đường cuộc đời phía trước.
1. Người bị người ta oán hận không có đau khổ, mà người mang lòng oán hận sau cùng lại thương tích khắp người. Vậy nên, bạn tuyệt đối đừng oán hận người khác.
2. Duyên phận là quyển sách, lật mà không để ý sẽ bỏ lỡ mất, còn đọc mà quá chăm chú thì sẽ rơi lệ.
3. Đừng tranh biện với người ngu, nếu không chính ta cũng sẽ không biết rõ ai mới là người ngu nữa.
4. Bằng cấp là chiếc huy chương đồng, năng lực là chiếc huy chương bạc, mối quan hệ là huy hương vàng, còn tư duy thì là quân át chủ bài.
5. Người thành công không phải là giành được chiến thắng ở vạch xuất phát, mà là giành được chiến thắng ở bước chuyển ngoặt.
6. Tiền có hai loại: tiền xài cho bản thân đơn thuần chỉ là tiền giấy, còn tiền mang đến phúc lành cho chúng sinh chính là tiền công đức.
7. Phát tiết cơn nóng giận, đó gọi là bản năng. Đè nén được cơn nóng giận, đó gọi là bản sự.
8. Chuyện đơn giản làm lại nhiều lần, bạn chính là chuyên gia. Chuyện lặp lại mà dụng tâm làm, bạn chính là người chiến thắng.
9. Vẻ ngoài trông đẹp đẽ như thế, hào hoa như thế mà bản thân lại không biết, đây chính là khí chất. Bản thân có tiền nhiều như thế, có tài hoa như thế mà người khác lại không biết, đây chính là tu dưỡng.
10. Quản tốt cái miệng của mình, nói chuyện chớ vì vui sướng nhất thời mà ăn nói lung tung. “Một câu thiện ý ấm ba đông, lời ác lạnh người sáu tháng ròng”. Nói năng nên tránh tính châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán, đừng vạch lỗi người, nhờ vậy có thể biến thù thành bạn.
11. Cuộc sống mà không có tình yêu giống như bãi hoang mạc, tặng người hoa hồng, trên tay vẫn còn lưu giữ hương thơm. Kỳ thật, yêu thương người khác cũng chính là yêu thương bản thân mình. Vậy nên hãy để tình yêu của bạn sưởi ấm trái tim mỗi người giống như ánh mặt trời chiếu rọi sau cơn mưa.
12. Biết lý giải tôn trọng người khác nhiều hơn, thường ôm giữ lòng khoan dung cảm kích, khoan dung là một loại mỹ đức, cũng là một loại trí huệ. Biển lớn dung nạp trăm nghìn sông là rộng lớn biết bao. Bạn hãy luôn cảm ân những ai đã mang đến sự giúp đỡ cho bạn, cũng hãy cảm ân kẻ thù của bạn, bởi họ đã khiến bạn trở nên kiên cường.
13. Trên đường đời này, có hai chuyện chúng ta không thể không làm: một là đi đường, hai là dừng lại xem xem bản thân có một tâm thái tốt hay không. Tâm thái tốt là bạn tốt một đời, bởi nó khiến ta vui vẻ khỏe mạnh.
14. Tình nghĩa giữa người với người, ấy là lẽ thường của con người. Lúc thường hãy hành thiện bố thí, quảng kết chúng duyên. “Ngày thường không thắp hương, lúc gấp ôm chân Phật” là chuyện không thể làm được. Vậy nên, tình cảm con người hãy nên để dành, cũng như khoản tiền gửi ở ngân hàng, tiền gửi càng nhiều, thời gian càng lâu, lợi nhuận càng lớn.
15. Gặp chuyện không nên nóng vội. Không nên vội vàng đưa ra kết luận, nhất là những lúc tức giận không nên đưa ra quyết đoán, cần phải học biết suy nghĩ theo nhiều khía cạnh; nhờ đó mà chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Những chuyện phức tạp hãy gắng xử lý một cách đơn giản hết mức, tuyệt đối chớ nên phức tạp hóa những chuyện đơn giản.
16. Học cách biết đủ. Phiền não lớn nhất của đời người chính là bắt đầu từ việc so đo những chuyện nhỏ nhặt, vô nghĩa. Trên đời này luôn có những người không bằng được bạn, cũng luôn có những người vượt trội hơn bạn. Khi tôi khóc tôi không có dép để mang, thì tôi lại phát hiện có người không có chân.
17. Nếu kẻ thù khiến bạn tức giận, điều đó nói rõ bạn còn chưa thể thoát khỏi kiểm soát của anh ta. Vốn dĩ không cần phải ngoảnh đầu nhìn xem người nguyền rủa bạn là ai? Nếu bạn bị chó điên cắn bạn, chẳng lẽ bạn cũng quay đầu lại cắn lại nó? Vậy nên không cần phải quan tâm đến lời nguyền rủa của người khác.
18. Đừng xem công việc là gánh nặng. Thay vì bạn tức giận oán trách nó, chi bằng hãy vui vẻ tích cực mà đi đối diện với nó. Khi bạn xem công việc là cuộc sống và nghệ thuật, bạn sẽ học biết hưởng thụ được niềm vui trong đó.
19. Người sống một ngày, chính là đã có phúc khí, nên cần phải biết trân quý, đời người chỉ mấy mươi năm ngắn ngủi, đừng nên để lại quá nhiều điều tiếc nuối cho bản thân. Mặt trời mọc ở biển đông, lặn ở trời tây. Buồn cũng một ngày, mà vui cũng một ngày, gặp chuyện không dùi vào sừng bò, người cũng thư thái, lòng cũng nhẹ nhàng dễ chịu hơn.
NƠI NÀO CÓ Ý CHÍ, NƠI ẤY CÓ CON ĐƯỜNG”
“Nơi nào có ý chí, nơi ấy có con đường”. Ý chí là sức mạnh tinh thần, là bí quyết để thành công và vượt qua nghịch cảnh. Ba câu chuyện ngắn dưới đây sẽ truyền cho bạn cảm hứng sống, để bạn có thêm ý chí và nghị lực ấy.
1. NGHỊCH CẢNH CHỈ NHƯ CON RỒNG GIẤY
Trong đời người, thường sẽ gặp phải rất nhiều đả kích đến từ bên ngoài. Nhưng những đả kích này rốt cuộc sẽ ảnh hưởng đến bạn thế nào, quyền quyết định sau cùng vẫn nằm trong tay bạn.
Ông nội làm cho tôi một con rồng giấy. Khe hở nơi khoang bụng của con rồng chỉ đủ chứa được mấy con châu chấu. Sau khi cho vài con chấu chấu vào trong đó, toàn bộ chúng đều chết cả, không một con nào may mắn thoát được. Ông nội nói: “Châu chấu tính tình nóng nảy, ngoài việc cố sức giãy giụa vùng vẫy, chúng không nghĩ đến việc cắn rách bức tường giấy trước mắt, cũng không biết rằng nếu cứ đi mãi về phía trước thì có thể chui ra từ một đầu khác. Bởi vậy, dù cho nó có cái miệng giống như chiếc kìm sắt và đôi chân to với những chiếc răng cưa cũng chẳng có ích gì”.
Ông nội lại bỏ vào miệng con rồng giấy mấy con sâu ăn lá, sau đó đóng kín phần miệng con rồng lại. Và kỳ tích đã xuất hiện: chỉ mấy phút sau, những con sâu ăn lá lần lượt chui ra từ phần đuôi con rồng.
SUY NGẪM: Vận mệnh thực chất luôn giấu kín trong chính tư tưởng của chúng ta. Rất nhiều người không vượt qua được nghịch cảnh hoặc lớn, hoặc nhỏ trong các giai đoạn khác nhau của cuộc đời. Không phải điều kiện của họ thua kém người khác, mà bởi họ không có ý chí bứt phá, cũng không đủ kiên nhẫn tìm kiếm phương hướng khác, từng bước từng bước đi lên phía trước, mãi cho đến khi trước mắt xuất hiện một lối đi.
2. TẢNG ĐÁ CỨNG ĐẦU TRONG TÂM
Điều ngăn cản chúng ta khám phá và sáng tạo chỉ là chướng ngại trong tâm lý và tảng đá cứng đầu trong tư tưởng của chúng ta.
Trước đây, trong vườn rau của một hộ gia đình có tảng đá lớn nằm chình ình ở đó, chiều rộng khoảng chừng 40 cm, chiều cao khoảng 10 cm. Ai đến vườn rau nếu không cẩn thận thì sẽ vấp phải nó, nếu không té ngã thì cũng bị trầy xước. Người con trai hỏi: “Ba này, sao chúng ta không đào tảng đá đáng ghét đó lên rồi chuyển đi chỗ khác?”.
Người cha trả lời rằng: “Con nói đến tảng đá đó ư? Từ thời ông nội của con, cứ để mãi cho đến tận bây giờ, thể tích của nó lớn như thế, không biết phải đào đến lúc nào mới xong. Thay vì nhọc công nhọc sức đi đào tảng đá, chi bằng ta hãy đi đường cẩn thận một chút, có thể rèn luyện năng lực phản ứng của con”. Mấy mươi năm qua đi, tảng đá này vẫn nằm đó, và cậu con trai năm nào nay đã có con dâu.
Một ngày kia, cô con dâu uất ức nói: “Ba này, tảng đá ở trong vườn rau đó, con càng nhìn càng thấy chướng mắt, hay là hôm sau thuê người chuyển nó đi”. Người cha trả lời rằng: “Kệ đi con! Tảng đá đó rất nặng, nếu có thể chuyển đi thì khi còn trẻ cha đã làm rồi, sao lại để nó đến tận bây giờ chứ?”. Trong tâm người con dâu cảm thấy rất khó chịu, tảng đá lớn đó không biết đã khiến cô vấp ngã bao nhiêu lần rồi.
Một buổi sáng nọ, cô con dâu xách theo cái cuốc và một thùng nước, đổ thùng nước xung quang tảng đá lớn đó. Cô đã chuẩn bị tâm lý rằng có thể sẽ phải đào cả một ngày. Nào ngờ chưa đến mấy phút sau đã khều được tảng đá đó lên. Lúc này nhìn kỹ mới thấy kích cỡ tảng đá này không lớn như trong tưởng tượng, đều là bị cái vỏ bề ngoài đó che mắt mà thôi.
SUY NGẪM: Nếu bạn ôm giữ cách nghĩ xuống dốc là đi leo núi, thì sẽ không có cách nào leo lên được. Nếu như thế giới của bạn nặng nề và vô vọng, đó là bởi tự bạn nặng nề vô vọng mà thôi. Bởi vậy nếu muốn thay đổi thế giới của bạn thì trước hết cần phải thay đổi tâm thái của chính mình.
3. QUÊN MÌNH THEO ĐUỔI MỤC TIÊU
Đừng xem bản thân mình là chuột, nếu không chắc chắn sẽ bị mèo ăn.
Năm 1858, trong một gia tộc giàu có ở Thụy Điển có một bé gái xinh xắn chào đời. Tuy nhiên không lâu sau, đứa bé mắc phải triệu chứng liệt không rõ nguyên nhân, mất khả năng đi lại.
Một lần nọ, cô bé và người nhà cùng lên tàu đi du lịch. Vợ của vị thuyền trưởng kể cho cô bé nghe câu chuyện về chú chim seo cờ (hay còn gọi là chim thiên đường) của ông. Cô bé bị hấp dẫn bởi những câu chuyện về chú chim đó, rất muốn được tận mắt xem thử. Thế là, người bảo mẫu để cô ở lại trên boong thuyền, tự mình đi tìm thuyền trưởng. Cô bé không cầm được tính hiếu kỳ, năn nỉ người phục vụ trên tàu dẫn cô đi xem chú chim seo cờ. Người phục vụ đó không biết chân của cô bé bị liệt, dẫn cô đi xem chú chim xinh đẹp đó.
Kỳ tích đã xuất hiện, cô bé bởi khát khao quá mức, lại quên mất rằng chân mình bị liệt mà nắm lấy tay của người phục vụ, chầm chậm bước đi. Từ đó, bệnh của cô bé đã hoàn toàn khỏi hẳn. Sau khi lớn lên, cô lại quên mình vùi đầu vào việc sáng tác văn học, cuối cùng trở thành nhà văn nữ đầu tiên vinh dự nhận được giải Nobel văn học. Bà chính là Selma Lagerlöf.
SUY NGẪM: Hăng hái quên mình là con đường tắt để đi đến thành công, chỉ có ở trong loại cảnh giới này, con người mới sẽ vượt trên sự trói buộc của bản tự thân, phóng thích ra năng lượng lớn mạnh nhất ẩn sâu trong người mình.
CÂU CHUYỆN THỨ 1 : CỬA SỔ
- BÀI HỌC "NHÌN NGƯỜI ĐỜI QUA 'LĂNG KÍNh' KHÔNG THIỆN CẢM"
Có một người phụ nữ nhiều năm qua không ngừng phàn nàn người phụ nữ nhà đối diện rất lười biếng: “Cô ấy sao không bao giờ giặt sạch quần áo vậy! Xem kìa, quần áo phơi lên vẫn còn lấm tấm bụi bẩn. Không hiểu cô ta giặt quần áo kiểu gì nữa!”.
Cho đến một ngày, có người bạn đến chơi lại được nghe lời phàn nàn này. Nhìn ra cửa sổ, người bạn đã thầm hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô cẩn thận lấy một chiếc khăn lau sạch kính cửa sổ, rồi nói: “Chị nhìn xem, chẳng phải chỗ quần áo ngoài kia đã được giặt sạch rồi sao?”.
Lúc này người phụ nữ kia mới hiểu, hóa ra là do cửa sổ nhà mình bị bẩn.
Trong cuộc sống chúng ta sẽ gặp không ít những tình huống như người phụ nữ trên. Nếu chúng ta cũng giống như cô ấy, chỉ chăm chăm để ý đến người khác mà không nhìn lại chính bản thân mình, thì cuộc sống này sẽ đầy ắp những lời phàn nàn và phiền nhiễu.
Tóm lại thì: "Bạn nhìn qua một lăng kính không thiện cảm, thì nhìn ai cũng thấy họ không tốt. "
CÂU CHUYỆN THỨ 2: NHẮC NHỞ NGƯỜI KHÁC
- BÀI HỌC "HÃY TỰ NHẮC NHỞ BẢN THÂN"
Có một bà lão ngồi bên đường nhìn thấy bức tường cao cách đó không xa, cảm thấy như nó sắp đổ sụp. Bà bèn thiện ý nhắc nhở những người qua đường: “Bức tường kia sắp đổ, hãy tránh xa đi thôi!”.
Một người được nhắc nhở cảm thấy khó hiểu vẫn nghênh ngang đi qua. Bà lão lo lắng nói: “Vì sao lại không nghe lời của ta vậy?”. Lại có người đi tới, bà lão lại ra sức khuyên bảo. Ba ngày trôi qua, rất nhiều người đi qua đường bên cạnh bức tường kia, vẫn chưa gặp nguy hiểm gì.
Đến ngày thứ tư, bà lão cảm thấy có chút kỳ quái, lại có chút thất vọng, không tự chủ được liền đi tới chân bức tường cẩn thận quan sát, nhưng đúng vào lúc này bức tường bất ngờ đổ sụp, bà lão bị chôn vùi trong đống đổ nát.
Lúc bình thường nhắc nhở người khác rất dễ dàng, rất thanh tỉnh, nhưng có thể làm được thời khắc lý trí nhắc nhở chính mình mới thật là khó khăn. Cho nên nói, rất nhiều nguy hiểm nguyên do là ở bản thân mình, kết cục bi ai của bà lão cũng là vì như vậy.
Tóm lại: "Nhắc người khác thì rất dễ dàng, rất tỉnh táo, nhưng để có lý trí tự nhắc bản thân thì thật khó khăn"
CÂU CHUYỆN THỨ 3: QUẢ TÁO VEN SÔNG
- BÀI HỌC "NHÌN THẤY CƠ HỘI TRONG NGHỊCH CẢNH"
Có một vị lão hòa thượng, bên cạnh ông có mấy đệ tử thành kính. Một hôm, lão hòa thượng dặn dò các đệ tử mỗi người đi lên ngọn núi ở phía Nam gánh củi trở về. Các đệ tử vội vàng đi lên núi, đi chưa được bao lâu thì gặp một bờ sông, mọi người tỏ ra kinh ngạc. Chỉ thấy nước lũ từ trên núi tràn xuống, dù sao thì cũng khó mà mơ tưởng qua sông đốn củi rồi. Không biết phải làm sao, các đệ tử đành quay trở về mặt mày ủ rũ. Duy chỉ có một tiểu hòa thượng là vẫn khá thản nhiên. Lão hòa thượng hỏi nguyên do, tiểu hòa thượng lấy từ trong áo ra mấy quả táo, đưa cho sư phụ nói: “Không qua sông được, cũng không gánh được củi, thấy bờ sông có một cây táo, con thuận tay hái mấy quả về”.
Về sau, tiểu hòa thượng này là người được sư phụ truyền thụ lại y bát.
Trên đời này có đi không hết đường, cũng có lúc không qua được sông. Qua sông không được thì quay đầu trở về. Nhưng người trí tuệ thực sự là trong lúc cùng đường không thể buông tâm (chán nản, thất vọng) để ... hái táo.
Tóm lại thì : Những người nhìn thấy cơ hội trong nghịch cảnh, giữ được hi vọng trong bế tắc sẽ đạt được sự đột phá dù trong giây phút cuối cùng và ngày càng tiến xa hơn nữa.
CÂU CHUYỆN 4: ĐẠO LÝ ĐƠN GIẢN
- BÀI HỌC "HỢP SỨC MƯU SINH, CÙNG NHAU SINH TỒN"
Trước đây có hai vị đói khát nhận được sự ban ân của một vị trưởng lão: Một cái cần câu và một cái giỏ đựng rất nhiều cá. Trong đó, một người muốn có được cái giỏ cá, người kia muốn có cái cần câu, cho nên sau khi chia xong, hai người họ mỗi người đi một ngả.
Người có cái giỏ cá bèn đi kiếm củi khô, đun lửa nấu cá lên, anh ta ăn như hổ đói, ăn nhanh đến nỗi còn không biết mùi vị cá tươi ngon ra sao. Trong phút chốc, cả giỏ cá đã hết sạch. Chẳng bao lâu sau, anh ta cuối cùng cũng chết đói bên cạnh giỏ cá trống rỗng.
Còn người có cái cần câu, ban đầu anh ta tiếp tục cố gắng chịu đói, lê từng bước khó khăn đi đến bờ biển. Nhưng khi ra đến nơi thì cũng đã sức cùng khí kiệt, chỉ còn đôi mắt có thể nhìn ra phía đại dương xanh thẳm. Cuối cùng anh ta cũng đành phải nhắm mắt xuôi tay trong tiếc nuối.
Lại có hai người nghèo đói khác, cũng được vị trưởng lão ban ân cho một cái cần câu và giỏ cá. Nhưng mà bọn họ không đường ai nấy đi, mà là cùng nhau hợp sức đi tìm biển cả.
Hai người bọn họ mỗi lần chỉ nấu một con cá, sau đó trải qua bao vất vả khó khăn, cuối cùng cũng đi tới biển. Từ đó về sau, hai người cùng nhau bắt cá mà sinh sống. Vài năm sau, bọn họ đã có thể dựng được nhà, từng người một có gia đình con cái, có thuyền đánh cá riêng, cuộc sống ngày một hạnh phúc an khang.
Một người chỉ lo lợi ích trước mắt, điều cuối cùng nhận được chỉ là niềm vui ngắn ngủi; một người có mục tiêu cao xa, nhưng phải đối mặt với thực tế của cuộc sống.
Vậy nên, chỉ có thể đem lý tưởng và thực tế kết hợp lại, mới có thể trở thành một người thành công. Có đôi khi, một đạo lý đơn giản, lại ý vị thâm sâu đủ để gợi ý cho cả một đoạn đường dài của sinh mệnh.
Lịch sử nhân loại được truyền thừa đời sau tiếp nối đời trước, như con sông dài mãi chảy về khơi. Cuộc sống của mỗi một người lại giống như con sóng trên sông đang đi tìm nguồn cội, đời này nối tiếp đời kia, cứ mãi đi tìm ý nghĩa của sinh mệnh mình. Tất cả những điều đó đã tạo nên một dòng chảy văn hoá truyền thừa đầy sắc màu, thi vị và chan chứa nhân văn.
Hơn hai nghìn năm trước, tại mảnh đất Thần Châu, cuộc đối thoại giữa hai thầy trò đã để lại một giai thoại đẹp cho người đời. Người học trò Tử Lộ đứng bên bờ sông mà hỏi thầy mình rằng: “Thưa thầy, con muốn được biết chí hướng của thầy?”. Vị thầy Khổng Tử suy nghĩ một lúc rồi đáp vẻn vẹn 12 từ: “Lão giả an chi, bằng hữu tín chi, thiếu giả hoài chi.” Ba câu này của Khổng Tử có thể hiểu đơn giản như sau: “Lão giả an chi” chính là Hiếu, “Bằng hữu tín chi” chính là Tín, “Thiếu giả hoài chi” chính là Bi (cứu khổ , cứu nạn).
Tại sao Khổng Tử không để TÍN hay BI đứng trước mà lại là chữ HIẾU? Phàm là từ bậc thánh nhân cho đến người thường đều đem CHỮ HIẾU ĐỨNG ĐẦU? Cổ nhân còn có câu: “BÁCH THIỆN HIẾU VI TIÊN” (TRONG TRĂM VIỆC THIỆN THÌ HIẾU ĐỨNG ĐẦU).
BẢN NĂNG VÀ BỔN PHẬN
Người ta cũng sớm nhận ra rằng có một số loại bổn phận thuộc về bản năng, vốn không cần động lực để gò ép, ví như bổn phận vợ chồng, quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Trẻ con ngay từ lúc lọt lòng đã sẵn có tình cảm quyến luyến với cha mẹ. Người mẹ cũng có sẵn cái gọi là bản năng làm mẹ, muốn được quan tâm, săn sóc, đùm bọc, chở che cho con cái. Đó vốn là những điều không cần phải dạy bảo, ai cũng sẵn có trong lòng.
Nhưng bổn phận hiếu đức lại là một trường hợp khác. Quan sát một đứa trẻ nhỏ, ta sẽ không thể thấy được sự hiếu thuận của chúng. Khi đói ăn, phản ứng đầu tiên của chúng là tìm bằng được đồ ăn, không cần quan tâm xem bố mẹ có đói không, đã ăn chưa… Từ đó có thể thấy hiếu thuận không phải là bản năng thiên bẩm của con người, mà là kết quả của sự tu dưỡng.
TU DƯỠNG ĐỨC HẠNH BẮT ĐẦU TỪ CHỮ HIẾU.
Sở dĩ con người tuân thủ theo bổn phận của mình chính là do họ tin vào thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo. Chỉ có sự thành thật và thiện lương, không giết người hại vật, chỉ làm điều thiện thì mới có được một cuộc sống hạnh phúc, mới được cứu độ. Đó là cái lý mà ai cũng hiểu, ai cũng làm theo. Con người trong xã hội cổ đại luôn là như thế. Họ tin rằng nếu trong thời gian thọ mệnh hành thiện, tích đức thì sau khi chết đi linh hồn sẽ được lên thiên đường. Hoặc giả, người có thể tu luyện thành chính quả, đắc giác ngộ thậm chí còn vĩnh viễn thoát khỏi sự đau khổ của luân hồi chuyển thế.
Tuy nhiên, khi xã hội ngày càng phát triển, người ta cũng càng coi trọng thế giới thực tại hơn. Họ cũng tỏ ra thận trọng, dè dặt, thậm chí hoài nghi đối với thế giới sau cái chết và những chuyện luân hồi, báo ứng. Ví như Khổng Tử từng nói: “Bất tri sinh, yên tri tử” (chưa hiểu rõ được đạo lý sinh thế nào, làm sao có thể hiểu được chết ra sao?).
Con người tìm kiếm cho mình một con đường nương theo thế giới hiện thực để phát triển bản tính thiên bẩm của mình. Con đường này được xây dựng nên từ những mối quan hệ máu mủ thân thiết bẩm sinh hết sức thực tại với người thân, cha mẹ. Do đó, chúng ta có thể dễ dàng lý giải tại sao hiếu đạo lại là điểm khởi đầu của tu dưỡng đức hạnh.
ĐỨC HẠNH CỦA VUA THUẤN
Đối với văn hoá truyền thống của các dân tộc Á Đông, chữ hiếu được xếp đứng đầu trong mọi đức hạnh, Người Trung Hoa xây dựng khái niệm hiếu đức của mình xoay quanh “Nhị Thập Tứ Hiếu” (tức 24 nhân vật nổi tiếng có hiếu đức).
Trong số đó, vua Thuấn là điển hình mẫu mực nhất. Ông trở thành biểu tượng về lòng hiếu thuận. Tương truyền, mẹ Thuấn không may mất sớm từ khi ông còn nhỏ. Cha Thuấn hai mắt lại mù loà, mẹ kế sinh thêm một người em tên là Tượng. Thuấn sống trong hoàn cảnh khổ cực. Cha thì ương bướng, cố chấp , mẹ kế thì gian trá, em thì kiêu ngạo. Thuấn luôn luôn chịu đủ điều ức hiếp, không những vậy còn nhiều lần bị mẹ kế bày mưu hãm hại.
Vua Thuấn Hiếu với mẹ kế. Ảnh ĐKN
Có một lần, mẹ kế sai Thuấn đi sửa mái nhà kho, rồi ở dưới đốt lửa cháy kho muốn giết chết Thuấn. Lại có một lần bà sai Thuấn đi đào giếng, tới khi đào xuống dưới sâu thì đứng ở trên lấy đất lấp lại. Rất may khi đào xuống sâu bên dưới, Thuấn phát hiện một đường thông đạo dẫn ra bên ngoài, nhân men theo đường đó mà thoát nạn.
Nhưng trước sau như một, Thuấn chưa bao giờ lấy điều đó mà ghi thù nhớ oán. Sau mỗi lần thoát nạn, ông lại càng thêm phần hiếu thuận với cha mẹ hơn xưa. Thuấn quả thực là một người có phẩm hạnh siêu thường. Sự hiếu thuận đã đưa tên tuổi của vang danh khắp thiên hạ. Sau này, ông được vua Nghiêu gả con gái và nhường lại giang sơn cho cai quản.
Tại sao cổ nhân lại đem câu chuyện hiếu thuận kỳ lạ, thậm chí có chỗ tưởng như vô lý này xếp đầu 24 gương hiếu thảo? Phải chăng người xưa muốn căn dặn điều này? Trong một đời người, không ai có quyền lựa chọn cha mẹ hay con cái của mình. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn nghề nghiệp, nơi ở và cách sống. Nếu đã không thể lựa chọn vì sao không thể thay đổi thái độ để cải biến hoàn cảnh? Người mẹ kế độc ác nhưng thái độ ứng xử lấy thiện đãi người của vua Thuấn đã cải biến hoàn cảnh hoàn toàn, lại giúp ông được đề cao, lưu danh vào sử sách như một tấm lòng chí hiếu.
Văn hoá truyền thống Á Đông coi HIẾU ĐỨC như điểm khởi đầu của sự tu dưỡng bản thân. Chỉ khi biết yêu thương cha mẹ mình, người ta mới có được đức nhân từ, bao dung độ lượng. Từ góc độ chiết tự, chữ 孝 (Hiếu) được ghép bởi hai phần, trên là chữ “Lão” dưới là chữ “Tử”, nghĩa là người già bên trên, người trẻ ở dưới, ý nói hậu bối cần phải tôn trọng các bậc trưởng bối nhiều tuổi hơn mình.
Bồi dưỡng một trái tim lương thiện, mở rộng tình cảm cá nhân thành lòng thương người, bắt đầu từ việc thiện đãi người thân bên cạnh, thiện đãi hết thảy mọi người xung quanh, lấy đây làm chuẩn tắc đối nhân xử thế. Chỉ khi nuôi dưỡng được thiện tâm tròn đầy, người ta mới có thể tận hưởng một cuộc sống hạnh phúc hơn, ý nghĩa hơn. Khi luôn bảo trì một trái tim từ bi, yêu thương (gần nhất là với cha mẹ) người ta mới có thể dung nạp được hết thảy sự đời, mỉm cười trước những khó nạn tưởng chừng cao như núi. Do đó cũng có thể nói, hiếu thuận chính là cái gốc của hạnh phúc vậy!
"CƯA SỪNG LÀM NGHÉ" là cụm từ dùng để:
•Mô tả hình ảnh 1 người già diêm dúa dị hợm với những biểu hiện quá trẻ trung không phù hợp đúng tuổi già
•Mô tả hành vi của người đã lớn tuổi mà cố làm cho ra vẻ còn non trẻ hoặc thơ dại lắm ;
•Mô tả hành vi những người già mà còn ra vẻ trẻ con , ăn nói đùa cợt nhí nhố nhố nhăng như trẻ thơ chưa có hiểu biết nhiều, chưa có giáo dục nhiều nên còn nông cạn trong biểu hiện, trong nói năng;
•Mô tả hành vi những người già mà có lối ăn mặc cùng chưng diện quá trẻ trung , quá diêm dúa không phù hợp với tuổi đã già
Thông thường cụm từ này có hàm ý chê bai những người già ra sức "trẻ hóa" bản thân mà khiến người chung quanh cảm giác họ dị hợm, giả dối ... thí dụ 1 số cụm từ sau đây cũng có những ý nghĩa tương đương:
•"Già mất nết"
•"Già dịch"
•"Ngây thơ cụ"
•"Giả làm nai tơ", "Giả Nai"
•"Hồi xuân"
•v..v...
Giải thích trên có lẽ còn sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích cụm từ "CƯA SỪNG LÀM NGHÉ" !!!
Cụm từ "ANH HÙNG RƠM", "ANH HÙNG BÀN PHIẾM" có hàm ý gì ???
"ANH HÙNG RƠM":
Cụm từ "ANH HÙNG RƠM" xuất phát từ việc người nông dân lấy rơm rạ tạo dáng vẻ người rồi đem "người rơm" này dựng đặt trên ruộng nương để hù dọa chim muôn không đến phá phách mùa màng cây trái ...
Cho nên cụm từ "ANH HÙNG RƠM" được dùng để mô tả một người chi luôn ra vẻ ta đây là tài giỏi, gan dạ, anh hùng nhưng thật chất chẳng có tài cán gì và ngược lại rất hèn nhát ;
"ANH HÙNG BÀN PHIẾM":
Tương tựa ý nghĩa "ANH HÙNG RƠM" lưu truyền từ xưa , thì thời đại ngày này do khoa học tiến bộ đã tạo ra hệ thống viễn liên kết nối toàn cầu, con người dùng computer để kết nối và trao đổi thông tin ... thế là nảy sinh tràn lan hiện trạng những người "nhàn cư vi bất thiện", thích "ngồi lê đôi mách" , thích huyên hoang liếu láo v...v.... suốt ngày chỉ ngồi gõ gõ keyboard ... họ có thể "dấu mặt, ẩn danh" dưới nhiều bút hiệu, nickname để "ném đá dấu tay" thoải mái dung tục mắng chửi thiên hạ khắp nơi thể hiện "ta đây là anh hùng" thời đại!!!
Cho nên cụm từ "ANH HÙNG BÀN PHIẾM" có bao hàm ý nghĩa "hèn nhát", "anh hùng giả tạo" của cụm từ "ANH HÙNG RƠM" và kèm theo ý mô tả hành vi kẻ "nhàn cư vi bất thiện", "chuyên ngồi lê đôi mách", "ném đá dấu tay" ...v..v...
Giải thích trên có lẽ còn sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích cụm từ "ANH HÙNG RƠM" và "ANH HÙNG BÀN PHIẾM"!!!
"ĂN MÀY DĨ VÃNG" hay "ĂN MÀY QUÁ KHỨ" có hàm ý gì ???
Sau này Viêt Nam có cụm từ "ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VÃNG" : Cụm từ này được dùng để mô tả những người cứ khư khư ôm giữ 1 sự việc tốt đẹp trong quá khứ, còn hiện tại thì chẳng có làm gì tốt lành cả !!! Tồi tệ thật tồi tệ là dôi khi những gì tốt đẹp, vẻ vang trong quá khứ lại không phải do chính bản thân những kẻ ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VÃNG" tạo ra ... mà là do những người đồng đội, người cùng nhóm, cùng làm việc chung với họ đã bỏ mạng, xả thân để tạo ra !!! Để rồi ... Suốt ngày những kẻ ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VÃNG" này cứ đem chuyện tốt đẹp / vẻ vang trong quá khứ đó ra kể lể với "mưu cầu lợi lạc" ở hiện tại cho bản thân họ!!! Những loại người "ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VÃNG" này đều đáng bị ghê tởm , bị khinh bỉ ... bởi vì ở hiện tại, họ thực sự là những kẻ "ăn theo, sống bám, sống dựa" vào gia đình thân nhân, vào phúc lợi xã hội ... Những kẻ "ĂN MÀY QUÁ KHỨ", "ĂN MÀY DĨ VÃNG" hoàn toàn không có 1 chút biểu hiện có tí ti nhân cách, hay lòng tự trọng tối thiểu cần phải có !!!
Giải thích trên có lẽ còn sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích cụm từ "ĂN MÀY DĨ VÃNG" hay "ĂN MÀY QUÁ KHỨ"!!!
"THÁNH NHÂN", "HIỀN NHÂN", "QUÂN TỬ"
và "BẬC ĐẠI TRƯỢNG PHU" người xưa dùng để tôn vinh tánh cách gì ?
Trong tư tưởng quan điểm giáo dục truyền thống thì vấn đề rèn luyện, đào tạo 1 người có tri thức và đạo đức rất quan trọng .
Tri Thức là khả năng hiểu biết am tường mọi sự việc thông qua sự chuyên cần rèn luyện học hỏi hằng ngày để có thể nhận biết thế nào là chuẩn mực, biết thế nào là "vừa đủ", biết tự kiềm chế, biết kiệm lời (ít nói) mà khi nói ra câu nào thì phải có ý tưởng chân thật, mạch lạc rõ ràng thì mới có thể cảm hóa , giáo hóa được người khác .
Tùy vào mức độ phẩm hạnh đạo đức của người có trí thức (thí dụ như như biết tôn kính để giữ mình, có lòng khiêm tốn, xử thế rộng lượng bao dung, khi đối đãi với người khoan hậu, có lòng Nhân lan tỏa khắp muôn nơi ...v...v...) thì người xưa (Cổ Nhân) có phân 3 cấp bậc: Phẩm hạnh cao nhất thì được gọi là "Thánh Nhân", kế là "Hiền Nhân" và cuối cùng là "Quân Tử" ;
Người có tri thức mà tánh cách biểu hiện tựa như cây đại thụ có nhành lá xum xuê rợp bóng che mát, là chỗ nương cậy chở che cho những người nhỏ bé yếu đuối thì được gọi là "Bậc Đại Trượng Phu" ! Cho nên cụm từ "Bậc Đại Trượng Phu" được dùng để mô phỏng những tánh cách căn bản xuyên suốt trong 3 cấp bậc phẩm hạnh đạo đức mà người xưa đã đặt ra để xếp cấp bậc "Thánh Nhân", "Hiền Nhân" và "Quân Tử" !!!
Điều kiện để được đánh giá là "Bậc Đại Trượng Phu" là phải có lời nói và hành động đồng nhất, luôn tận dụng năng lực, dốc hết tài năng, khí khái dũng cảm đón nhận và gánh vác trách nhiệm, không e sợ phong ba bão táp chướng ngại, luôn ra sức che chở bảo vệ người khác;
Tóm lại thì quan điểm giáo dục truyền thống của ông bà xưa là mong muốn con cháu trở thành 1 "bậc đại trượng phu" và được xếp vào 1 trong 3 cấp bậc "Quân Tử", "Hiền Nhân" và "Thánh Nhân"
Giải thích trên có lẽ còn sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích ...
Mọi người đều thấy rõ "tại vì giọt nước nhỏ nhoi cuối cùng đã khiến ly nước bị tràn" . Thử nghĩ: " Tại sao 1 giọt nước nhỏ nhoi lại làm tràn được chiếc ly ???!!! " Lý do là vì chiếc ly đã phải "dung chứa" rất nhiều giọt nước trước đó, và đã đến mức độ cận kề vượt quá khả năng dung chứa, nên khi đón nhận thêm 1 giọt nước nữa thì nó phải tràn thôi !!!
Thói quen con người chỉ thấy "giọt nước cuối cùng" quá nhỏ nhoi mà lại làm tràn ly, rồi trách cứ sao chiếc ly không thể dung chứa tiếp thêm giọt nước nho nhỏ đó, nhưng lại không tự trách là bản thân đã không có ý thức nhìn thấy giới hạn về dung lượng của chiếc ly để mà dừng lại, đừng "tiếp thêm 1 giọt nước" nào nữa !!! Đáng trách là trách người không ý thức chứ không phải trách chiếc ly không có đủ dung lượng để chứa thêm, có đúng không ??? Điều rõ ràng là vì người đã không ý thức được "dung lượng" chiếc ly có thể chứa đựng bao nhiêu giọt nước, cho nên đã không tránh được tình trạng làm "nước tràn ly" , mà khi "Nước đổ đi rồi thì hốt lại sao được" !!!???
Trong dân gian có câu "Tức Nước Vỡ Bờ" cũng nói lên ý tưởng khuyên răn chúng ta là biết chừng mực trong ứng xử hằng ngày với mọi người, ngay cả trong từng tiểu tiết của những vấn đề, cho dù thấy nó rất nho nhỏ, thì sẽ tránh được nhiều tác hại khó lường hay những mất mát và đổ vỡ !!
Giải thích trên có lẽ còn sơ xuất và thiếu sót; Xin các anh chị em ghé xem bổ xung giải thích ..
Tại Sao Phải "Chọn bạn mà chơi; Chọn người mà tin" ???
Bởi vì :
Originally Posted by: lly (Lynn Ly) Go to Quoted Post
CHỌN BẠN NHƯ THẾ NÀO ĐỂ KHÔNG GẶP PHẢI CHUYỆN ĐÁNG TIẾC?
HÃY XEM LỜI DẠY CỦA CỔ NHÂN
Ông bà ta thường khuyên: “Chọn bạn mà chơi”. Trong cuộc sống, không ai là không có bạn bè. Nhưng chọn như thế nào để có người bạn thực sự tốt thì không phải ai cũng biết. Hãy cùng xem lời dạy của cổ nhân để không gặp chuyện đáng tiếc trong quan hệ bạn bè.
Khổng Tử nói: “Vô hữu bất như kỷ giả”, (tạm dịch: Không kết bạn với người không bằng mình). Câu này nguyên có nguồn gốc từ “Luận ngữ”.
Trong đó, Khổng Tử viết: “Quân tử bất trọng tắc bất uy, học tắc bất cố. Chủ trung tín. Vô hữu bất như kỷ giả. Quá tắc vật đạn cải”, ý nói: Người quân tử nếu không tự trọng thì sẽ không có uy nghiêm, việc nghiên cứu học tập cũng sẽ không vững chắc. Làm người phải lấy trung nghĩa và thành tín làm gốc. Không nên kết bạn với người không bằng mình, nếu có sai sót, khuyết điểm cũng (mạnh dạn) không sợ sửa chữa.
Trước đây, ý tứ của câu nói này thường bị người đời hiểu sai khác đi. Họ cho rằng, kết giao bạn bè là chọn người có địa vị cao hơn để được lợi nhiều hơn. Nhưng kỳ thực, “không kết bạn với người không bằng mình” mà Khổng Tử nói, không có nghĩa rằng phải chọn người có địa vị cao hơn mình, giàu có hơn mình để kết bạn. Khổng Tử là người rất coi trọng tu dưỡng đạo đức cá nhân, cho nên “không bằng mình” ở đây, ý của ông muốn nói đến chính là phẩm hạnh đạo đức.
Trong kết giao bạn bè, Khổng Tử dạy rằng không nên kết giao với những người có phẩm chất đạo đức thấp kém hơn mình. Bởi vì như vậy bản thân mình sẽ bị lây nhiễm những đức tính xấu của người ấy, từ đó đạo đức cũng bị sa đọa theo.
Theo quan điểm của Đạo gia, “phản bổn quy chân”, trở về với bản tính thực của mình mới là mục đích duy nhất, cao nhất của con người. Do đó, hết thảy những sự tình khác trong cuộc sống đều phải phục vụ, bổ trợ cho mục đích này.
Chúng ta đều biết, một người có tội bị bắt giữ thì việc hối lỗi sửa sai, lập công chuộc tội, cố gắng làm người tốt mà sớm được tự do mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Nhưng một khi người có tội ấy không những không hối cải mà còn học theo những người xấu hơn, sa đọa hơn thì đó là lựa chọn ngu ngốc và đáng sợ nhất.
Trong Cơ Đốc Giáo lại có một câu nói: “Người đời đều là có tội!” . Từ góc độ này mà xem xét, con người chúng ta đang sống trong cõi hồng trần này, chẳng phải cũng giống như tội nhân đang bị giam giữ kia sao? Kết giao bạn bè có thể không cẩn trọng được sao?
Cho nên, đánh giá một người có thể kết bạn được hay không, điều quan trọng nhất là phải nhìn xem nhân tâm và phẩm hạnh đạo đức của người ấy. Ngoài ra, những yếu tố khác đều là không quan trọng. Người có đạo đức cao thượng sẽ kéo đạo đức của bạn thăng lên, người đạo đức bại hoại sẽ khiến bạn sa đọa mà rớt xuống.
Lời dạy của Khổng Tử kỳ thực rất có đạo lý! Nếu suy xét sâu xa hơn một chút, chúng ta sẽ thấy rằng, Khổng Tử vì nghĩ đến tương lai lâu dài của mọi người nên mới dạy điều ấy. Dù là thời xưa hay thời nay thì đạo lý ấy cũng rất bổ ích để chúng ta học tập và làm theo!
"HÃY CHO TÔI BIẾT BẠN BÈ CỦA BẠN LÀ AI,
TÔI SẼ CHO BẠN BIẾT BẠN LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO"
Đức Khổng Tử lưu lại lời dạy là: "Ba người đồng hành, chắc sẽ có người làm thầy Ta. Bạn lành nên theo, bạn xấu nên lánh xa."
Tổ Quy Sơn dạy: "Sanh ta ra là cha mẹ. Ta thành công là nhờ bạn hữu. Gần gũi bạn lành, như đi trong sương, tuy không ướt y nhưng dần dần sẽ thấm."
Trong dân gian lưu truyền lời răn dạy con cháu là: "Phải chọn bạn mà chơi" vì "Học thầy không bằng học bạn" hay câu "Gần mực thì đen gần đèn thì sáng" v...v... để nói mức độ ảnh hưởng của bạn bè trong việc hình thành "nhân cách" của 1 người thật đáng sợ !!!
Tóm lại thì lựa chọn bạn bè là tự chính mình quyết định; Bởi vì "Loài nào thì theo về giống đó" như "Ngưu tầm Ngưu, Mã tầm Mã" vậy !!! Hay nói rõ hơn là "Loài vật thì sống theo bầy đàn, còn loài người thì tụ tập, nhóm họp theo căn tánh" ... Những người mà bản tánh tâm địa bất lương thì chắc chắn là họ sẽ không đồng thuận 1 nếp sống trong "nề nếp kỷ cương, lễ giáo đạo đức" cho được , và họ luôn mong phá hủy điều này !!!
"Hãy cho tôi biết bạn bè của bạn là ai, tôi sẽ cho bạn biết bạn là người thế nào"!!!
NHÂN SINH CẢM NGỘ: Giá Trị Của "Sự Chân Thành"
Trong Tình Bạn, Tình Yêu ...
Có câu rằng: “Lúc gian nan hoạn nạn mới hiểu được lòng người!” Cuộc đời chính là như thế, thông thường chỉ khi rơi vào khó khăn, bế tắc, chúng ta mới biết được ai thực sự là bạn, là người yêu thương, là người thân quý của mình.
Khi bạn thiếu tiền, người thực sự giúp bạn, hỏi có được mấy người? Người bạn quen có thể là rất nhiều, người bạn biết cũng là rất nhiều, nhưng người có thể thực sự giúp đỡ bạn khi khốn khó hỏi được bao nhiêu? Không cần biết rằng bạn từng chơi với bao nhiêu người, chỉ xem khi bạn khó khăn có bao nhiêu người vẫn ở bên bạn? Ngẫm nghĩ một chút ... Bạn sẽ phát hiện ra rằng, thực sự rất ít. Hàng ngày có thể cùng họ vui chơi, ăn uống vui vẻ với nhau, nhưng khi có việc thì họ không nhất định có thể giúp đỡ bạn. Đó là thực tế cuộc sống!
Vậy nên: Bạn bè chỉ cần chất lượng, không cần số lượng. Giống như một xe khoai tây chất đầy, không bằng cầm theo một viên ngọc quý.
•Người có một trái táo, sẵn lòng chia cho bạn một nửa, ấy chính là tình bạn.
•Người có một trái táo nhưng chỉ cắn một miếng, còn lại dành hết cho bạn, ấy chính là tình yêu.
•Người có một trái táo nhưng không ăn miếng nào, dành lại cho bạn hết, ấy chính là cha mẹ của bạn.
Trong hiện thực cuộc sống, người ta nói:
•Nam nhân, chỉ có rơi vào bần cùng một lần, mới biết người phụ nữ nào yêu thương mình nhất.
•Nữ nhân chỉ có xấu một lần, mới biết người đàn ông nào thực sự gắn kết với mình, sẵn sàng ở bên mình
•Con người chỉ có nghèo túng một lần mới biết được ai thực sự tốt, thực sự quan tâm đến mình.
Tình bạn, không phải có địa vị tiền tài mới đến bên nhau, quý trọng nhau. Trong tình yêu, không phải xinh đẹp mới quan tâm chăm sóc. Thứ mà thời gian lưu giữ lại, không phải tài phú, không phải vẻ đẹp, mà chính là sự chân thành.
Ở bên nhau lâu ngày, không nhất định sinh ra tình cảm, nhưng nhất định sẽ biết được lòng người! Con người luôn ở lúc sau khi mất đi thì mới nhận ra điều gì là tốt đẹp, đáng trân quý.
Cụm từ "TRÁ HÌNH" hay "NÚP BÓNG" có hàm nghĩa gì ???
"Trá Hình" có nghĩa là đóng giả hình dạng một loại, một loài khác để không bị nhận ra; hoặc là ẩn núp dưới một hình dạng khác để che giấu thực chất, hình tướng thật.
"Núp Bóng" có nghĩa là đứng núp sau bóng dáng của hình tượng nào đó với toán tính là dựa dẫm vào sự tin yêu, hay kính nể của mọi người đối với "bóng dáng" đó để thực hiện những "mưu cầu" lợi ích riêng tư!!!
Bạn có thể nhận ra kẻ đang "trá hình" hay "núp bóng" không ??? Nếu nhận ra, hay khi phát hiện ra thì bạn nghĩ gì và đánh giá ra sao về loại người "giả tạo" này ???!!!
Ông bà xưa có răn dạy là "Thật thà là cha quỷ quái" , hay "Trên đầu, 3 thước có thần linh, lừa dối được ai đây!!!???", và khuyên là "Những người tính nết thật thà, đi đâu cũng được người ta tin dùng"!!!
Chữ "正" Phát Âm là "Chánh, Chính, Chinh" Có Hàm Ý Gì ???
Nghĩa tổng quát: Phải (không trái), đúng (không sai), chính (không phải phụ), thích đáng, thuần nhất ngay thẳng, hợp với quy phạm, đúng theo phép tắc luật lệ lề lối, đúng khuôn phép đạo đức .
Một số thí dụ : • Chánh đạo 正道 ==> đạo (hay tôn giáo) có quy tắc luật lệ nề nếp tạo ra lễ nghi mà khiến người theo đạo biết sửa mình thành người tốt có đức độ , biết lễ nghĩa v..v...
• Chánh lộ 正路 ==> đường chính, đường ngay thẳng
• Chánh thức 正式 ==> nhận thức đúng đắn , ý thức được khuôn phép lề lối phép tắc quy củ đúng đắn. Được công nhận là hợp lệ, hợp pháp.
• Chánh lý 正理 ==> lý lẽ, lý sự, lý do và lý tình đứng đắn chính đáng.
• Chánh diện 正面 ==> là mặt phải, là mặt chính đối lại là Phản Diện (反 面)
• Chánh tọa 正坐 ==> chỗ ngồi chính giữa, chỗ ngồi ở vị trí quan trọng nhất .
• Chánh sảnh 正廳 ==> căn phòng lớn ở chính giữa tòa nhà còn gọi là đại sảnh đường
• Chánh môn 正門 ==> cửa giữa, cửa chính.
• Chánh ngọ 正午 ==> đúng lúc vào ngay giữa giờ ngọ.
• Chánh tý 正子 ==> đúng lúc vào ngay giữa giờ Tý
• Công Chánh 公正 ==> công bằng ngay thẳng
• Chánh phái 正派 ==> môn phái, bè cánh phe nhóm có quy củ luật lệ đường lối đứng đắn, đoan chính.
• Chánh số 正數 ==> là số dương không phải số âm
• Chánh bổn 正本 ==> bản chính không phải bản phụ, bản gốc .
• Khuông Chánh 匡正 ==> chỉnh sửa lại cho đúng, sửa sai, tu bổ sai sót
• Thuần Chánh 純正 ==> thuần nguyên gốc, không có chút pha tạp ( thí dụ: Chánh hồng sắc 正紅色 là thuần 1 màu đỏ không có pha mầu nào khác)
Quân tử thực vô cầu bão, cư vô cầu an, mẫn ư sự nhi thận ư ngôn, tựu hữu đạo nhi Chánh yên, khả vị hiếu học dã dĩ
Giải nghĩa:
Người quân tử ăn không cầu được no, ở không cầu an vui sung sướng, làm việc siêng năng mà thận trọng lời nói, tìm người bạn có đạo đức để học theo họ mà sửa mình, như vậy mới là người ham học biết tu dưỡng.
Blueberries are sweet, nutritious and wildly popular.
Often labeled a superfood, they are low in calories and incredibly good for you.
They’re so tasty and convenient that many people consider them their favorite fruit.
Here are 10 proven health benefits of blueberries.
Proven Benefits of Blueberries
zShare on Pinterest
1. Blueberries Are Low in Calories But High in Nutrients
The blueberry bush (Vaccinium sect. Cyanococcus) is a flowering shrub that produces berries with a bluish, purple hue — also known as blueberries.
It is closely related to similar shrubs, such as those that produce cranberries and huckleberries.
Blueberries are small — around 0.2–0.6 inches (5–16 millimeters) in diameter — and feature a flared crown at the end.
They are green in color when they first appear, then deepen to purple and blue as they ripen.
The two most common types are:
Highbush blueberries: The most common cultivated variety in the US.
Lowbush or “wild” blueberries: Typically smaller and richer in some antioxidants.
Blueberries are among the most nutrient-dense berries. A 1-cup (148-gram) serving of blueberries contains (1):
Fiber: 4 grams
Vitamin C: 24% of the RDI
Vitamin K: 36% of the RDI
Manganese: 25% of the RDI
Small amounts of various other nutrients
They are also about 85% water, and an entire cup contains only 84 calories, with 15 grams of carbohydrates.
Calorie for calorie, this makes them an excellent source of several important nutrients.
Summary
The blueberry is a very popular berry. It is low in calories but high in fiber, vitamin C and vitamin K.
Antioxidants protect your body from free radicals, which are unstable molecules that can damage your cells and contribute to aging and diseases, such as cancer (2, 3).
Blueberries are believed to have one of the highest antioxidant levels of all common fruits and vegetables (4, 5, 6).
The main antioxidant compounds in blueberries belong to a family of polyphenols antioxidants called flavonoids.
One group of flavonoids in particular — anthocyanins — is thought to be responsible for much of these berries’ beneficial health effects (7).
Blueberries have been shown to directly increase antioxidant levels in your body (8, 9).
Summary
Blueberries have the highest antioxidant capacity of all the popular fruits and vegetables. Flavonoids appear to be the berries’ antioxidant with the greatest impact.
3. Blueberries Reduce DNA Damage, Which May Help Protect Against Aging and Cancer
Oxidative DNA damage is an unavoidable part of everyday life. It is said to occur tens of thousands of times per day in every cell in your body (10).
DNA damage is part of the reason we grow older. It also plays an important role in the development of diseases like cancer (11).
Because blueberries are high in antioxidants, they can neutralize some of the free radicals that damage your DNA.
In one study, 168 people drank 34 ounces (1 liter) of a mixed blueberry and apple juice daily. After four weeks, oxidative DNA damage due to free radicals was reduced by 20% (12).
These findings agree with smaller studies that use either fresh or powdered blueberries (13, 14).
Summary
Several studies suggest that blueberries and blueberry juice reduce DNA damage, which is a leading driver of aging and cancer
Diễn Đàn Người Việt Hải Ngoại. Tự do ngôn luận, an toàn và uy tín. Vì một tương lai tươi đẹp cho các thế hệ Việt Nam hãy ghé thăm chúng tôi, hãy tâm sự với chúng tôi mỗi ngày, mỗi giờ và mỗi giây phút có thể. VietBF.Com Xin cám ơn các bạn, chúc tất cả các bạn vui vẻ và gặp nhiều may mắn.
Welcome to Vietnamese American Community, Vietnamese European, Canadian, Australian Forum, Vietnamese Overseas Forum. Freedom of speech, safety and prestige. For a beautiful future for Vietnamese generations, please visit us, talk to us every day, every hour and every moment possible. VietBF.Com Thank you all and good luck.