Vốn là một cô gái xinh đẹp và giỏi giang nhưng do mắc bệnh lạ mà cô gái này bỗng trở nên xấu xí bởi khuôn mặt đă bị mất mắt và miệng. Gia cảnh nghèo khó, cô gái chỉ c̣n biết trông mong vào sự chăm sóc của cha mẹ.
Đến ấp 2, xă Thạnh Phú, huyện Vĩnh Cửu (Đồng Nai) một ngày trời âm u, chúng tôi hỏi nhà cô Hai Ŕu (tức bà Nguyễn Thị Thanh Dương, 49 tuổi). Một người hàng xóm chỉ vào con hẻm nhỏ, bảo cứ đến chỗ đối diện mấy hàng rào sắt cũ hỏi nhà có đứa con gái bệnh lạ th́ ai cũng biết. Mất thêm ba phút chạy xe máy, trước mặt chúng tôi là cánh cổng lớn khoá chặt, dù bên trong văng vẳng tiếng nhạc lời kinh. Mấy tháng nay, cảnh tượng ấy vẫn diễn ra đều đặn, dù không ai muốn thế.
Ở nhà bên cạnh, chị Phạm Ngọc Lư (45 tuổi) ngẹn ngào nói: “Mỗi lần đi bán, anh chị hai buộc ḷng phải làm vậy, v́ sợ con gái nghĩ quẩn lại làm chuyện dại dột. Tội nghiệp bé Nhung, mới tí tuổi đầu mà trời nỡ sao đày đoạ. Tôi là mợ ba mà c̣n thắt từng đoạn ruột, huống chi là người làm cha làm mẹ”.
Lát sau, chú Trần Văn Hồng (51 tuổi, cha chị Nhung) trở về. Mỗi ngày từ 4 giờ sáng, ông phải thức dậy để chạy ra ngoài lộ bán bún. Trên cơ thể gầy guộc của ông xuất hiện mấy vết băng bó. Hơn một tuần trước đang đi ngoài đường, ông bị một thanh niên say rượu tông phải rồi bỏ chạy. Hậu quả là người đàn ông bị găy mấy cái xương sườn. Lê đôi chân khập khiễng, ông vừa mở cửa bằng đôi tay nặng trịch, vừa chua chát: “Bị vậy đă nhằm nḥ ǵ so với nỗi đau mà con Nhung ngày ngày gánh chịu”.
Vợ chồng ông Hồng có hai đứa con, chị Trần Thị Yến Nhung (28 tuổi) là con gái út. Thấy đứa con gái càng lớn càng ngoan hiền học giỏi, hai ông bà lại càng hết mực cưng chiều. Học hết cấp ba, chị Nhung thi đậu vào Đại học Ngân hàng TP.HCM. Mấy năm trời miệt mài đèn sách, tưởng sắp sửa vinh quy khi chỉ c̣n ba tháng là kết thúc kỳ thực tập, tai hoạ bỗng bất ngờ ập xuống.
Ông Hồng kể tiếp: “Nghe nó than bị sốt, có mủ trong cổ họng, má nó mới dẫn đi khám. Bác sĩ chuẩn đoán bị viêm xoang, chỉ định mổ nhưng không hết. Lần thứ hai xuống bệnh viện, bác sĩ cũng nói phải phẫu thuật, nhưng lượng bạch cầu trong máu quá cao nên không thể thực hiện. Thấy con bé rất sợ đi khám, lại dị ứng với thuốc tây, vợ chồng tôi mới quyết định để nó ở nhà điều trị bằng đông y. Suốt bốn năm điều trị, mũi con bé cứ càng lúc càng sưng vù. Hồi tháng ba, mũi nó bắt đầu bốc mùi hôi rồi lở loét ra…”
Nói đến đây, ông Hồng như nấc nghẹn. Ông bảo lúc ấy hai vợ chồng hoảng quá mới đem con xuống bệnh viện Ung Bướu TP.HCM. Cầm giấy chuẩn đoán chị Nhung bị ung thư da phải điều trị bằng hoá chất, hai người như ngây dại. Không tin vào kết quả này, họ lại đem con đi đến những bệnh viện khác nhưng không t́m ra nguyên nhân. Thời gian càng kéo dài, và trong vỏn vẹn 6 tháng, từ một vết thủng nhỏ trên mặt, toàn bộ chiếc mũi cùng hàm trên phần miệng của chị Nhung đă bị huỷ hoại nặng nề.
Tiếng xe máy ồ ồ vang lên ngoài đầu ngơ. Dù đă hẹn gặp trước nhưng khi thấy chúng tôi từ xa, bà Dương (mẹ chị Nhung) vẫn không cầm được nước mắt. Lật đật dựng xe, bà chạy ngay vào nhà, lấy bức ảnh chân dung chị Nhung mang ra, ngồi khóc nức nở. Trên tay người mẹ là một khuôn mặt cô gái xinh xắn, đầy đặn với mái tóc buông dài. Có ai ngờ được bệnh tật đă khiến cô nữ sinh Đại học Ngân hàng xinh đẹp lại rơi vào hoàn cảnh cay đắng như hiện tại.
Khi bà Dương đỡ chị Nhung từ trong pḥng ra, một mùi tanh tưởi xộc lên khắp ngôi nhà. Đứa con gầy c̣m, run run tựa vào người mẹ, chốc chốc lại phát ra tiếng kêu đau đớn. Thấy chúng tôi có phần hoảng loạn, bà Dương lại thổn thức: “Mấy cô d́ nó đến thăm cũng sợ hăi giống vậy. Họ nói tối ngủ gặp ác mộng, nên lâu rồi không ghé nữa..”.
Từ ngày khuôn mặt bị biến dạng, chị Nhung cũng nửa mê nửa tỉnh. Mặc cảm chuyện xấu xí, cô thường nhân lúc cha mẹ vắng nhà leo rào trốn đi. Có hôm 11 giờ đêm không thấy con, hai vợ chồng hớt hải đi t́m, đến nửa đêm th́ được những người chạy ba gác phát hiện chở về giúp. Lần khác, cô con gái lại nói muốn hóng gió, bảo mẹ dẫn ra cầu Hoá An hít thở khí trời, bà Dương lại giọt ngắn giọt dài, v́ biết đó chỉ là cái cớ để con t́m cách buông xuôi số phận.
Bốn năm con bệnh, từ một gia đ́nh có của ăn của để, vợ chồng ông Hồng, bà Dương lâm vào cảnh túng thiếu nặng nề. Mỗi ngày chỉ kiếm được 200.000 đồng tiền bán bún nhưng ông bà đă đổ vào căn bệnh của con trên dưới 500 triệu đồng . Niềm hi vọng c̣n lại của hai người, cậu con trai cả lại suốt ngày rượu chè, bỏ bê gia đ́nh. “Nó may mắn được lành lặn lại không biết quư trọng cuộc sống. Trong khi em gái nó…”.
Câu nói chợt bỏ lửng khi chị Nhung có dấu hiệu khó thở, hắt x́ liên tục. Nhúng cồn vào bông g̣n, người mẹ đưa tay xộc thẳng vào vùng thối rửa mà không một chút nghĩ suy. Mấy tuần nay chị Nhung đă yếu dần nên không c̣n sức leo rào nữa. Miệng bị huỷ hoại nặng nề, chị cũng gần như không ăn, chỉ uống nước và sữa cầm hơi. Thấy mẹ chịu khổ v́ ḿnh, chị cố nén cơn đau, nhẹ nhàng cất lời: “Mẹ đừng buồn, Nhung sẽ ngoan. Nhung hứa không quậy phá đâu. Mẹ cứ đi làm đi”.
Cái không khí nặng nề ấy cứ bám víu chúng tôi măi khi đă rời con hẻm nhỏ ra lộ lớn. Lời nói của người em dâu bà Dương - chị Phạm Ngọc Lư vẫn c̣n văng vẳng: “Đói nghèo c̣n sớt chia cho nhau lon gạo, con cá được, chứ bệnh tật như vầy th́ biết san sẻ nỗi đau cùng ai?”.